Biên soạn: Huyền Cơ
NXB Thời đại
Đọc quyển này, trong tôi luôn có hai dòng cảm xúc.
Một là muốn chửi thề. Ngày xưa coi như không có các phương tiện, thậm chí quan niệm hiện đại về phá án như dấu vân tay, AND này nọ nhưng logic điều tra thì phải có chứ. Tđn mà quan phủ nhận tố cáo chỉ biết đập bàn quát: “Ngươi mau khai ra. Đừng để ta dùng hình.” Tối thiểu cũng phải biết thẩm vấn các đối tượng liên quan chứ. Phá án gì mà toàn ăn may. Ngoài Tống Từ ra thì không nhờ ăn rùa thì cũng nhờ báo mộng. Nhất là Bao Công thì cứ y như Conan, đi đến đâu chết trâu đến đấy J
Hai là thấy may mắn. Tuy cái xã hội này chẳng ra gì nhưng ít nhất nó không coi dùng hình là hợp pháp. Quyển này tập hợp các vụ án hay ho nhất của các nhân vật nổi tiếng nhất ngành tư pháp Tàu cổ, từ Địch Nhân Kiệt đến Bao Công, Tống Từ. Ấy thế mà các vị đó lôi nghi phạm ra đánh như đúng rồi. Bét là 40 trượng, khuyến mại là kẹp ngón tay ngón chân cho gãy hết xương. Cứ tra hình cái đã, bằng chứng bỏ mẹ gì đó tính sau. Đhs mà toàn hên xài hình đúng tội phạm, chứ dùng sai chắc dím mẹ đi rồi, đéo còn thành kỳ án nữa.
Toàn nhìn mặt bắt hình dong, kiểu “thằng này là thư sinh, nhìn ngoan thế kia chắc không phải thủ phạm, lại còn đọc sách thánh hiền”. Mọe, gặp Nguyễn Đức Nghĩa là đứt cbn bóng nha.
Thảo nào có lắm truyện cho nhân vật hiện đại xuyên không về thời cổ phá án. Khéo member Hội thích truyện trinh thám xuyên về, nhì nhằng làm đến thượng thư bộ Hình như chơi.
Bonus: Trong tập này có một cặp bách hợp cực kỳ đáng yêu. Hai cô vốn là vợ cả vợ lẽ của một thằng khốn. Sau khi hắn chết, các nàng sống với nhau và đứa con nhỏ vô cùng hạnh phúc.