Không dành cho fan Lam Lâm. Đọc xong chửi, người viết không chịu trách nhiệm.
Đây là cuốn sách khẳng định tình cảm nồng thắm của tôi dành cho thím Lam Lâm, chính thức liệt mẻ vào danh sách tác giả tôi gớm nhất. Nói cho chính xác, danh sách này chỉ có mình mụ ta. Tôi chưa từng ghét một tác giả nào ngoài Lam Lâm vì lẽ chưa có tác giả nào tôi thấy ác ôn như mẻ. Chẳng thà tác giả trình còi ngu si nên viết như hạch tôi còn thương. Nhưng Lam Lâm không như thế. Tôi có thể thấy mẻ không ngu mà chỉ cho nhân vật của mình ngu để câu một lũ độc giả thích cái ngu đó nhằm thỏa mãn thú tính.
Ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng. Khi bạn vớ được một tác phẩm hay, bạn có xu hướng tìm đọc các tác phẩm khác của tác giả đó. Khi bạn xui xẻo ôm phải một rác phẩm, bạn có hai cách phản ứng. Một là cạch cmn mặt tác giả này. Hai là nếu có cơ hội thì đọc thử các cuốn khác xem liệu cái rác phẩm kia có phải là một phút lỡ làng của tác giả không. Tôi với Lam Lâm là cách thứ hai cho dù ấn tượng của tôi về thím ấy cực kỳ tệ hại. Lý do? Chưa từng có nhân vật nào khiến tôi ghét như hai thằng mặt lone đầu toàn shit trong Huynh hữu đệ cung.
Đại khái câu chuyện là 2 anh em song sinh (mãi về sau mới phát hiện không phải), thằng em cực ngon còn thằng anh lúc nào cũng tự ti nọ kia. Thực ra thì thằng ku em rất thích thằng anh, nhưng thằng anh ngu quá, hổng có hiểu. Hai đứa xxx rồi xxx. Thằng anh nghĩ thằng em chịch mình vì mình không thể có thai. Thằng em làm gì thằng anh cũng đéo tin nó yêu mình. Xong rồi vì không có lòng tin nên chỉ cần có thằng nhảy vô phá đám là hai đứa giận nhau. Yên tâm, mẹ Lam Lâm sẽ xử hết, sau tất cả hai đứa lại về với nhau. Xong rồi lại nhầm lẫn, lại xa nhau rồi lại về với nhau. Đéo có gì mà như cái dây chun căng ra chùng xuống. Một bể máu chó tạt cho người đọc tối tăm mặt mũi.
Phải mở ngoặc là tôi thích cẩu huyết, những đoạn truyện tôi đọc lại nhiều nhất không phải đoạn hay nhất mà là những đoạn cẩu huyết nhất. Tôi có thể kể ra một lô các tác phẩm sến súa bản thân từng đọc qua nhưng không hề ghét bỏ. Chỉ duy có cái rác phẩm này khiến tôi phát ọe vì sự ngu xuẩn của thằng thụ. Tác giả muốn viết em í ngây thơ nhưng thực sự chỉ thấy ẻm ngu không đỡ được. Con người ta có thể tự ti nhưng không thể tiện. Thể loại tra công tiện thụ đã đi một nhẽ, đây lại muốn gây dựng hình ảnh đáng yêu cơ. Ôi cái đcm kiểu moe của thằng thụ. Đéo hiểu sao có loại đấy tồn tại trên đời, chắc chỉ có con mẹ Lam Lâm mới có thể sáng tạo ra. Đã thế truyện còn có đến 3 phần. Thật hâm mộ các bạn editor.
Tôi sợ mình đánh giá thiếu về thím Lâm nên cũng tìm đọc qua một vài cuốn khác của thím đó. Kết quả đúng là tôi đánh giá thiếu sót thật. Không có ngu nhất, chỉ có ngu hơn. Không có buồn nôn nhất, chỉ có mắc ói hơn. Sự việc có thể rất đơn giản, với người thường thì giải quyết trong vòng một nốt nhạc nhưng nhân vật đéo có não của mụ Lam Lâm thì mất hàng chục trang để dằn vặt nhau. Chả khác đéo gì phim Hàn Quốc, Đài Loan: hãy nghe anh giải thích. Không, tôi không muốn nghe gì hết. Anh xin em, cho anh cơ hội nói vài lời. Không, không, anh đừng nói gì cả. Tôi không muốn nghe. Đừng mà, nghe anh giải thích đi. Không, tôi không nghe. Đuỵt mẹ, nãy giờ giải thích xong mẹ rồi đó, lằng nhằng mãi. Còn thằng kia, đéo muốn nghe nó nói thì biến mẹ đi, đừng đứng đó vờ bịt tai.
Mấy vị đừng có bảo tôi thử Trì ái hay Hàng không bán cái mẹ gì hết. Tôi là antifan não tàn của mẻ Lam Lâm rồi. Nghe đến tên mẻ thôi là tôi sôi cmn máu, chỉ muốn chửi chứ đéo muốn đọc. Thôi, xuôi máu đây. Nhắc đến lại điên người.
[…] Rv chi tiết ở đây […]
Trì ái thì ko nhớ đọc chưa chứ may là bạn chưa thử cái hàng ko bán ấy,đọc lên tăng xông ngay😆😆😆,đáng nhẽ phải thêm cái thể loại thụ/công ngu đần nữa cho người khác tránh.
Hồi đó mới đọc đam ko để ý tên tg nên lọt cmn hố.Có cái lạ là hầu như những bộ ngày xưa được liệt vào hàng kinh điển bây giờ đều lọt vào blacklist hết😆😆😆 Dạo qua topic hố đam trên vnsharing có hầu hết mấy bộ mà ngày xưa được review hoành tráng cỡ chục trang world trở lên, và chị Lâm cũng là một trong những tg đc réo nhiều nhất😂😂😂
=))) Công nhận là trong list này có đến mấy bộ tính vào “kinh điển”. Chắc ngày xưa chưa có gì so sánh nên thấy thế là hay lắm rồi. Giờ đọc nhiều bộ hay mới nhận ra kinh điển hồi trước chỉ là rác :)))
Cũng may hồi đó sáng suốt ko nghe theo tiếng gọi của review chứ ko thì đã bị máu cún dìm chết rồi. À còn có 1 chị tg mà mình tránh hơn tránh tà nữa là Hoả Ly (ko biết nhớ đúng ko,lâu rồi ko mó tới truyện chị ấy),ko máu cún chớ mà truyện chị ấy siêu dài có điều hết 2/3 dùng để ca ngợi ngoại hình công thụ TT__TT, toàn là đẹp nghiêng thùng đổ gánh thôi,dành hết cái đẹp của thiên hạ rồi,năng lực càng khỏi bàn hichic.Mình đọc truyện rất tạp nhưng cũng ko nuốt nổi mấy thể loại công thụ thần thánh.
Cái tên này nghe quen lắm =)))) Mình cũng không tiêu hóa được các loại truyện buFf công thụ lên trời. Hài thì còn đỡ được chứ chính kịch mà cứ số 1 với đệ nhất là mình hãi.
😆😆😆 chắc là thím cũng đọc rồi mà ko nhớ đó,truyện chị này toàn trăm chap trở lên ko,hồi đó ko hiểu sao ráng đọc hết ba trăm mấy chap nữa hichic,đúng là tuổi trẻ nông nổi.
Hông lan quyên xíu chớ mà nhìn tên nhà mình tưởng đi nhầm động ko hà:))
=))) Cũng nhiều người bảo sao động bách mà toàn đam.
Tôi thật không hiểu nổi sao nhiều người thích Lam Lâm đến thế, Truyện nào của mụ tình tiết cũng cẩu huyết, công thì tra, thụ max ngu(trừ Trì ái) mà tđn mấy nhà review cứ thêm cái dòng “ko đọc sẽ hối hận” =’=
Đọc xong thì không hối, chỉ hận
thật là tớ cuồng Lam Lâm, từ song trình tới trì ái, rồi vô xứ khả tầm, sự cố ngoài ý muốn,… con mụ này làm tớ muốn sang Trung đốt nhà mẻ. Mẻ như tâm thần phân liệt vậy, không có gu nhất định, đào vô vàn hố bao năm không lấp, gu công thụ chính đều không có. Đọc xong Trì Ái mà qua Hàng Không Bán sẽ không tin cùng một tác giả. Sợ, tớ sợ mẻ, nhưng vốn biết mẻ viết có thể hay tới nhường nào, ngoài cái rác phẳm nnayf tớ vẫn đu bả :’)
Đấy chính là điều đáng hận nhất của LL. Rõ ràng có thể viết tốt nhưng khồng, chị vẫn phải hắt máu chó lên đầu độc giả.