Tác giả: Phi Thiên Dạ Tường
Phát hành: Cẩm Phong
Dịch giả: oải hương tím
Sau khi đọc xong Kỷ Cambri trở lại, tôi đã tưởng mình không thể đọc được quyển mạt thế nào nữa. Bạn biết đấy, khi đã đọc 1 tác phẩm hay, các tác phẩm cùng chủ đề, nếu không có điểm đặc sắc thì đều không đáng đọc.
Ngô Tà nói 2013 hay hơn cả Cambri. Tôi vẫn ngần ngại vì tôi đã từng thử xem vài bộ khác của Phi Thiên Dạ Tường nhưng đều drop. Tôi mua 2013 vì boxset quá đẹp. Phải nói rằng bìa 2013 là một trong những bìa sách đẹp nhất. May sao, tôi không hề phải ân hận vì đã mua sách.
Đọc 2013, tôi mới biết lý do tôi drop mấy cuốn kia. Hoàn toàn không phải do PTDT văn chương khô khan mà là do các bản edit quá tệ. Nhân tiện, xin cảm ơn dịch giả của 2013. Bạn dịch rất tuyệt vời.
Khác với Cambri, nhân vật của 2013 không hề biến dị, mãi cho đến gần cuối truyện mới được tăng cường sức mạnh một chút. Họ là những người bình thường như tôi. Sự sống sót của họ khiến tôi có hy vọng nếu mạt thế thực sự xảy ra, có lẽ mình cũng có thể sống.
Đọc được nửa đầu truyện, tôi thấy khá hối hận vì năm xưa học Ngoại Thương – cái ngành chẳng hề có tác dụng mẹ gì nếu mạt thế xảy ra. Lẽ ra tôi nên học y – bất kể thời bình hay thời chiến đều cần bác sĩ như nhau :))) Hoặc tối thiểu cũng phải học Nông nghiệp, sinh học gì đó. Chứ cái nghề sống nhờ quan hệ bằng miệng này của tôi, chết chắc :(((
Cảm xúc 2013 đem đến cho tôi khó diễn tả bằng lời: có bi (để sinh tồn, người ta buộc phải bỏ lại người thân yêu nhất. Con bỏ lại mẹ già, cha mẹ buông tay con nhỏ vì họ đã nhiễm bệnh, dù có cố dính lấy nhau cũng sẽ chết chung thôi; có người dù biến thành thây ma vẫn nhớ người mình yêu…), có hài (trong hoàn cảnh thê thảm nhất vẫn có thể cất tiếng cười), có niềm vui gặp gỡ, có nỗi sầu chia ly, có lạc quan, có phẫn nộ… Rất hiếm tác phẩm có thể đem đến cho người đọc nhiều cung bậc cảm xúc như vậy.
Tình tiết gay cấn, có thắt nút, mở nút. Đọc mà hồi hộp không thôi. 2013 mà được dựng thành phim điện ảnh thì đảm bảo không thua bất kỳ bom tấn Mỹ nào. Nhưng tốt nhất đừng có lên phim kẻo đạo diễn với biên kịch lại nhét vài nữ chính đi bán bưởi vào thì tôi mệt mỏi lắm.
Mông Phong làm tôi nhớ đến bố tôi. Bố tôi từng chiến đấu vào sinh ra tử nhưng khi quay lại cuộc sống mưu sinh, ông trở thành một kẻ thất bại. Giống Mông Phong, ông không thể bán bảo hiểm, ông không đủ khéo léo để làm những việc liên quan đến ăn nói. Tôi luôn nghĩ nếu bố không xuất ngũ, đời ông đã khác. Quân ngũ mới là nơi dành cho ông.
Đoạn Mông Phong chia tay Lưu Nghiễn để đi chiến đấu khiến tôi xúc động. Anh không chỉ bảo vệ tổ quốc mà còn đi thực hiện lý tưởng của mình, đi về nơi mà anh thuộc về. Con Lưu Nghiễn, cậu thật tuyệt vời. Cậu thuộc về anh, vì thế, cậu đi tìm anh.
2013 nhiều nhân vật như thế mà mỗi người đều đuợc khắc hoạ tính cách rấ rõ ràng, kể cả nhân vật phụ. Tính cách thống nhất, có mặt tốt mặt xấu, dù chết cũng được tác giả ưu ái cho một cái kết đẹp. Ví dụ như Văn Thư Ca, một kẻ du côn, giết người… đã chiến đấu và hy sinh anh dũng với màn ảo thuật tuyệt diệu nhất trên đời. Tưởng tượng cảnh cậu ấy một mình rơi vào vực biển tối tăm lạnh lẽo, mang trong lòng tình yêu đơn phương với Tạ Phong Hoa, tôi lại khó ngăn mình xúc động.
Quyết Minh cool lòi với IQ cực cao mà EQ dưới trung bình. Lúc nào mặt cũng lạnh te nói ra những câu khiến người nghe chết đứng =))) Couple ngụy phụ tử Quyết Minh – Trương Dân khiến tôi phun máu mũi không ít lần.
Lưu Nghiễn thuộc top thụ mà tôi thích: đủ thông minh, đủ mạnh tay (đập người yêu không thương tiếc), đủ tình cảm (dù nhiều lúc đánh Mông Phong nhưng cậu rất yêu anh, sẵn sàng hy sinh vì anh), tốt bụng mà không thánh mẫu (khoản này thì hơn đứt Tùng Hạ).
Tóm lại là tôi thích tất cả các nhân vật của 2013, kể cả Lại Văn Sâm hay cái gì Sâm í, tôi quên rồi.
Chất hài của PTDT rất hợp khẩu vị tôi. Tưng tửng, ngáo ngơ một cách duyên dáng và ý vị. Truyện đang gay cấn thì chen khúc hài vào, đẩy cảm xúc của người đọc sang chương trình khác mà không gây khó chịu. Sau 2013, tôi chính thức thành fan của Phi Thiên Dạ Tường.
Đoạn kết của truyện, theo tôi, nếu SE thì sẽ hay hơn. Mong Phong đã chết, Lưu Nghiễn vẫn không từ bỏ anh. Hai người dùng chút hơi tàn, cùng ngắm mặt trời mọc. Con thuyền lênh đênh trên biển sẽ đưa tiễn linh hồn họ. Cái kết hợp lý và bi tráng sẽ là dấu chấm hoàn hảo. Tuy nhiên, nếu kết SE thì truyện hay mấy tôi cũng sẽ không đọc. Chắc hẳn có nhiều độc giả như tôi nên Phi Thiên Dạ Tường đã thêm vào một chi tiết cũng rất logic, biến SE thành HE trong tích tắc.
Các phiên ngoại H sặc máu đều bị bản xuất bản cắt bỏ. Điều này cũng rất dễ hiểu =)))
Chấm điểm: 9.75/10
Cô ơi, tôi hỏi chút, nghe bạn tôi review là truyện này có tình tiết ấu dâm nên tôi đã drop. Trong bản xuất bản có tình tiết này không?
Xuất bản làm sao có H mà cô lo =)))
Trong truyện có 1 couple là ngụy phụ tử. Trong bản full thì có đoạn 2 người xxx nhau khi bé thụ 15 – 16 gì đó. Tại vì không nói rõ tuổi của bé nên không rõ ra sao. Anh công nhặt được bé thụ khi bé ấy bị mất trí nhớ, đưa đi khám thì dựa vào tuổi xương, người ta bảo bé í 11 tuổi (xác định tuổi xương thì có xê dịch). 4 năm sau, 2 người xxx lần đầu. Vậy thì có thể là bé í trên dưới 16 tuổi khi làm chuyện đó. Age of consent tại Trung Quốc là 14 tuổi. Thế nên khó có thể nói đây là ấu dâm. Cứ thoải mái mà đọc đi.
[…] 2013 (2 tập) —> review tại đây […]