Tác giả: Trần Tiệm
Reviewer: Điền Yên
——
Đôn Hoàng là một trong những địa danh thường xuyên được nhắc đến trong tiểu thuyết Trung Quốc bởi vị trí quan trọng của nó và vô số truyền thuyết đi kèm. Vậy nên tôi kỳ vọng rất nhiều vào tập 4 của 81 án.
Vẫn như 3 phần trước, Trần Tiệm cực kỳ dụng công khi xây dựng một hệ thống giai tầng thời Đường, tham chiếu các nguồn tư liệu cổ để chứng minh luận điểm. Nhân vật chính (ngoài Huyền Trang) của tập 4 là đại tài tử – song Trạng Nguyên – Lữ Thịnh. Người này lên sàn với dáng vẻ ung dung, tuấn tú, áo trắng như tuyết, phong hoa tuyệt đại. Ôi thôi, khi đọc đến cụm từ này, tôi đã đoán chàng không có kết cục tốt. Chẳng hiểu sao, rõ ràng “phong hoa tuyệt đại”, “kinh tài tuyệt diễm” là những cụm từ rất đẹp đẽ nhưng tôi đọc truyện, vị nào được mô tả bằng những từ này thì y như rằng đời rất thảm. Chẳng nói đâu xa, ngay 81 án này thôi, Pháp Nhã, Thôi Giác (tập 1) chẳng tài hoa tuyệt thế hay sao, vẫn chịu kết cục bi thống.
Song Trạng Nguyên, học vấn uyên bác, đúng chuẩn trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nhưng Lữ Thịnh chết dưới cái danh phản quốc nhục nhã ê chề. Huyền Trang, vì tình hữu nghị năm xưa, vì muốn tìm ra chân tướng, vì lòng nhân nghĩa mà dấn thân vào cuộc phiêu lưu – một âm mưu long trời lở đất không thua gì 3 chuyến trước (về thời gian thì chỉ sau tập 1 thôi).
Truyện twist điên cuồng. Lúc tưởng hạ màn rồi thì lại mở ra một tấn bi kịch mới. Twist đến tận trang cuối cùng. Âm mưu đan xen, người tưởng tốt hóa ra lại là kẻ xấu, kẻ tưởng ích kỷ chẳng ra gì té ra lại một lòng trung thành với quan điểm.
——– SPOIL ———-
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Lữ Thịnh: Trường An vô song sĩ, Vũ Đức đệ nhất nhân, tài hoa tuỵêt đỉnh, phong nhã ung dung, lẽ ra phải đứng đầu thiên hạ, nhưng chỉ vì những kẻ cổ hủ, tầm nhìn thấp kém, độc ác vô lương mà bị hành hạ khốn khổ cả về thể xác lẫn tinh thần, rơi vào trầm luân, vạn kiếp bất phục. Nhưng trí tuệ người này quá cao, chí hướng quá rộng lớn, quyết không để bản thân chết vô nghĩa. Chàng lập một kế hoạch trả thù, một kế hoạch bảo vệ.
Hai ấn tượng sâu sắc nhất của tôi về Lữ Thịnh đó là 1: tình địch của chàng còn phải ngả mũ thán phục chàng, 2: cầm được buông được. Vào những ngày cuối đời, chàng buông bỏ tất cả để tập trung tận hưởng nốt khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi bên ái nhân. Rất nhiều người ôm thù hận đến phút cuối, không buông được như chàng.
Địch Văn: nếu Lữ Thịnh là đệ nhất nhân thì nàng là đệ nhất nữ. Trí tuệ của người phụ nữ này không hề thua kém Lữ Thịnh. Vốn chỉ là một thiếu nữ nơi khuê phòng, sau khi chồng chết, nàng tiếp quản kế hoạch của chàng, biến tất cả thành hiện thực. Lữ Thịnh học vấn uyên bác chừng nào, vậy mà Địch Văn không những hiểu toàn bộ những điều chàng nói, còn chi tiết hóa, cụ thể hóa những điều mới chỉ là master plan. Lữ Thịnh là leader thì nàng là CEO xuất chúng. Từ lập kế hoạch, tuyển dụng và đào tạo nhân tài, quản lý dự án bao gồm cả quản trị rủi ro, Địch Văn đều làm một cách xuất sắc. Đến nỗi tôi cảm thấy nàng là người chiến thắng cuối cùng, ngay cả Huyền Trang cũng không động được đến vạt áo của nàng.
Ngư Tảo: cô bé má phính yêu thầm Lữ Thịnh từ ngày đầu tiên nhìn thấy tên chàng trên bảng vàng. Nàng cố gắng lớn nhanh để có thể sánh vai với chàng nhưng khi nàng tới, chàng đã chết rồi. Nàng dùng toàn bộ sinh mệnh mình đi tìm chân tướng về chàng, vì lòng tin rằng người đàn ông phong hoa tuyệt đại nàng gặp gỡ năm xưa không thể là kẻ phản quốc. “Sao nàng phải khổ như vậy?” “Ta không thấy khổ. Ta nguyện ý”. Từ đầu đến cuối, Ngư Tảo luôn sống đúng với tình cảm của mình, không tiếc công sức, tính mạng để bảo vệ điều mình cho là đúng. Cha nàng phản quốc, nàng sẽ vì nghĩa diệt thân. Yêu Lữu Thịnh tha thiết, nhưng nàng biết quý trọng Lý Thiền và đạo lý làm người. Bị cuốn vào cuộc tranh đấu, nàng vẫn giữ tấm lòng son.
Lý Thiền: chàng thế tử si tình vốn sống không mục đích, lơ ngơ giữa dòng đời cho đến khi gặp Huyền Trang, gặp Ngư Tảo. Tình yêu, âm mưu, tranh đấu đã giúp chàng trưởng thành. Tình yêu của Lý Thiền dành cho Ngư Tảo đúng là hoàn mỹ. Yêu nàng hết lòng, sẵn sàng thành toàn cho nàng cho dù ghen với Lữ Thịnh gần chết. Mới đầu, Lý Thiền cho rằng Lữ Thịnh cùng lắm là song trạng nguyên, mình xuất thân danh giá, thế nào cũng không đến nỗi bị lép vế. Nhưng đến khi nhận ra tầm nhìn của người này, chàng tuyệt vọng vì biết mình thua xa Lữ Thịnh. Biết thua nhưng không buông tay, cuối cùng, chàng cũng dắt được nàng về dinh.
Lữ Vô Danh: tôi không hiểu nổi người này. Hận thù lớn đến mức nào mới khiến hắn chấp nhận trả cái giá lớn đến thế? Tình yêu có thể vĩ đại đến đâu mới có thể sẵn sàng hy sinh nhiều như thế.
Đây cũng là bug lớn nhất của tác phẩm. Phong thái của Lữ Thịnh là độc nhất vô nhị, sống chung nhiều năm may ra mới bắt chước được vài thành. Một người chưa từng gặp Lữ Thịnh như Vô Danh thì dù có vẻ ngoài giống hệt cũng không thể bày ra dáng vẻ, phong tư của Lữ Thịnh được.
Lệnh Hồ Chiêm: ban đầu, tôi không ưa hắn nhưng càng về sau càng thấy Lệnh Hồ Chiêm đáng thương. Tâm tư của hắn được tác giả mô tả rất rõ, tôi không cần nói gì thêm. Theo đánh giá cá nhân của tôi, Lệnh Hồ Chiêm đáng mặt quân tử.
—— HẾT SPOIL ——-
Tương tự như các tập trước, các nhân vật nữ trong truyện được tác giả rất ưu ái. Cho dù mỗi người có một mảnh đời, một câu chuyện nhưng đều là những nữ anh thư, vừa mạnh mẽ kiên cường, vừa yếu đuối, dịu dàng.
Bug thì tất nhiên có. Truyện càng đồ sộ, càng lắt léo thì càng dễ bug. Tập 4 này bug lớn, bug nhỏ đều có. Có bug to khủng bố nhưng tôi thích truyện nên vẫn bỏ qua
Bản dịch của Losedow vẫn xịn xò như nào giờ. Đọc tiếng Việt thôi, tôi đã thấy khó rồi, vậy mà dịch mượt như nhung luôn. Idol lòng tui nè.
Truyện dài, khó tránh khỏi một số lỗi morat.