img018

 

Tác giả: Thụy Giả

Phát hành: IPM

NXB Hội nhà văn

Thời gian: 1/2016

Mạc Bạch vốn là một thiếu niên thanh tú, xinh đẹp, sống vui vẻ vô lo, bỗng bị người ta hãm hại đến mất giọng nói, huỷ dung nhan, ký ức cũng tan biến. Y biến thành một kẻ không có quá khứ, chẳng có tương lai. Vì mặt mũi xấu xí, thân thể yếu ớt nên thường bị bắt nạt. Còn Cốc Thiếu Hoa là một đại mỹ nam, cao cao tại thượng, vì quá đau khổ khi mất đi Mạc Bạch mà luyện Cửu Chuyển Hoá thần công, cũng mất đi trí nhớ. Hai người tựa như hai đường thẳng song song trong hình học Ơ-clit, chẳng thể nào gặp gỡ. Thế nhưng, “Dù ngươi có biến thành tro bụi, ta cũng nhận ra ngươi” – câu kinh điển trong phim cổ trang thực sự được tái hiện trong tác phẩm này. Không đến nỗi biến thành cát bụi, chỉ là bị hủy dung thôi, nhưng chỉ một cái nhìn lướt qua khi cơn gió vô tình thổi lật rèm xe, dù trí nhớ ngày một nhòa đi, dù thất tình lục dục ngày một biến mất, Cốc Thiếu Hoa vẫn nhận ra Á Ba, bằng trái tim mình.

Hai người nối với nhau bằng một sợi chỉ đỏ mỏng manh. Ồ, sao tôi chợt nhớ đến sợi chỉ màu xanh trong Mảnh trăng cuối rừng nhỉ? Sự gắn kết rất mong manh nhưng lại vô cùng chắc chắn. Dù xa cách bao nhiêu, dù thời gian trôi qua, dù tang điền thương hải, những người có tình vẫn tìm thấy nhau.

Tôi đã từng bỏ dở bộ này vì bản edit online quá ẹ. Rất may truyện được xuất bản và dịch tử tế, nếu không tôi sẽ bỏ qua một tác phẩm hay. Lẽ ra nó còn có thể hay hơn nếu tác giả đi sâu thêm vào tính cách nhân vật, bi kịch của họ khi bị chia cắt. Rất tiếc là Thuỵ Giả quá hời hợt trong xây dựng tình tiết và nhân vật. Từ đầu đến cuối, cái gì cũng thoáng qua rồi thôi. Cái gì cũng nhẹ nhàng ngay cả bi kịch, không có plot twist, một vài chỗ kể về quá khứ hay đấu đá giang hồ chỉ là điểm xuyết không đủ làm nghẹn nhịp thở nào. Các nhân vật không đủ chiều sâu, đôi khi còn hơi bị thiếu logic: Mạc Bạch và Á Ba dường như là 2 người khác hẳn, chẳng lẽ mất trí nhớ có thể khiến con người ta thay đổi cả bản tính sao? Cốc Thiếu Hoa thì có vẻ nhất quán hơn, bất kể anh còn nhớ hay anh đã quen thì anh đều kiêu ngạo lãnh liệt không thèm để ai vào mắt.

Bìa IPM chưa khiến tôi thất vọng bao giờ. Màu xanh rất đẹp, font chữ cũng hay. Trnh vẽ tạo cảm vừa trong sáng vừa buồn buồn, hiu quạnh lại vừa êm đềm.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *