Tác giả: Jeff Lindsay
Phát hành: Bách Việt
NXB Hồng Đức
Đầu truyện đã thấy lằng nhằng anh main tự công tự thụ là bạn biết có biến rồi, khéo lại Mila version nam thôi. Y như rằng. Một nửa truyện là các thể loại suy nghĩ của Dexter. Dường như tác giả – giống anh Donato Carrisi – cố tạo sự u tối, rối rắm cho nhân vật chính. Nhưng theo quan điểm của tôi, thế chỉ tổ làm người đọc cảm thấy nhảm nhí, tầm thường vì có bao nhiêu huyền cơ đã bị cái sự lấp lửng của tác giả vạch cmn ra hết rồi.
Tôi phát mệt với việc vừa đọc vừa tự động bỏ qua những khúc tâm tình cá nhân của ảnh để theo dõi tình tiết vụ án. Đến cuối truyện thì tôi đã đọc với tốc độ ngang ngửa với 3-quán. Nhìn sang tay gấp, thấy có lời ca tụng Dexter là một trong những tên tội phạm quyến rũ nhất. Má ơi, tôi nguyện trung thành với Hannibal Lector, đôi khi có thể ngoại tình với Sangwoo, chứ anh Dexter này có lột truồng ra đứng trước mặt tôi cũng không hứng nổi.
Ngược lại, tôi thích nhân vật phụ – Harry – bố nuôi của Dex, một người đàn ông tuyệt vời. Ông nhận ra bí mật kinh khủng của con mình nhưng thay vì lồng lộn lên chửi bới, thoá mạ và tìm mọi cách để uốn nắn nó, ông chấp nhận và hướng nó tới lối đi tốt nhất có thể. Tôi thích cái suy nghĩ hắc ám tự cho phép mình quyết định vận mệnh người khác của ông ấy, thích cái cách ông ấy dạy Dexter “làm việc gọn gàng” bằng kinh nghiệm của một cảnh sát xuất sắc. Và dĩ nhiên, không thể bỏ qua câu Dexter nói: “nếu tôi có thể yêu, chắc chắn tôi sẽ yêu Harry”. Trên thực tế, tình cảm của Dexter dành cho Harry còn hơn cả tình yêu.
Cái kết bất ngờ nhưng không hấp dẫn, chủ yếu do cách viết của tác giả chán ốm.