Tác giả: Yoshida Shuichi
Phát hành: Nhã Nam
NXB Hội nhà văn
Thời gian: 5/2015
Tôi không đánh giá đây là một cuốn trinh thám bởi tính trinh thám của nó rất mờ nhạt. Hung thủ chẳng cần đoán vì tác giả nói luôn rồi, sự xuất hiện của cảnh sát này nọ chỉ thoáng qua như vô vàn tình tiết khác. Cái hay của Ác nhân không nằm ở phá án mà là tính xã hội của truyện. Thông qua ngòi bút của tác giả, một mảng xã hội Nhật Bản được phơi bày, không đẹp đẽ thanh cao như trà đạo hương đạo, không khí khái anh hùng như tinh thần samurai ta vẫn biết mà vô cùng bình dị, bình dị đến tầm thường, có tối tăm ảm đạm, có ghen tị lừa gạt.
Truyện khiến người đọc tự vấn: thế nào mới là ác nhân? Là một người nhạy cảm, tự ti, khép kín lỡ giết người trong trạng thái kích động, người luôn mơ ước được yêu thương hay kẻ sinh ra đã ngậm thìa bạc, cười đùa sỉ nhục cái chết của người khác?
Tôi thấy thương cho Yuichi, cả đời thiếu thốn tình cảm, không biết thể hiện nên hay bị hiểu lầm. Tôi nghĩ anh là người tốt, vì tôi giống Mitsuyo, tin những lời trong quán mực là sự thật.
Nếu nói là ghét, chắc tôi ghét cái cô Yoshino và thằng cha Masuo mà cô ta thích. Cô này phải nói là vừa ngu ngốc vừa phù phiếlại còn có phần quái ác. Masuo thì tiểu nhân bẩn tính. Hai người thật là đôi lứa xứng đôi. Loại người này ta gặp đầy rẫy ngoài đường. Tuyến nhân vật trong truyện khá phong phú, với độ dài như vậy mà tác giả vẫn khắc họa được tính cách tiêu biểu của từng người thì quả thực trình cao.
Điểm trừ là có một sốchi tiết tôi nghĩ rằng hơi thừa ví dụ như chuyện thời bé của bà ngoại Yuichi.
Giấy tốt, bìa có ngọn hải đăng thì đẹp nhưng màu đỏ lòm thì tôi không khoái.
Chấm: 7.75