Tác giả: Mạn Mạn Hà Kỳ Đa – 漫漫何其多
Thể loại: hiện đại, showbiz, chủ thụ, độ ngọt
Truyện dễ thương không để đâu cho hết. Thụ đúng kiểu dịu ngoan nhưng không phế nhược, tử tế với người tốt, khi cần bùng nổ thì sẵn sàng chơi bẩn với người xấu. Giang Trì yêu thầm Diệp ảnh đế từ lâu, thậm chí còn hơn cả yêu. Tình cảm cậu dành cho anh là một thứ tín ngưỡng. Giang Trì cố hết sức giành một vai cùng phim với Diệp Lan. Bộ phim này như đo ni đóng giày cho cậu: một người thầm yêu một người khác mà người khác không để ý suốt bao năm. Có lẽ số phận cũng phải đồng tình với cậu, run rủi cho Diệp Lan gửi nhầm một tin nhắn cho cậu. Thế giới của anh vốn đóng kín, vừa khẽ hở ra một khe hẹp, cậu như một làn khí thanh tân liền tràn vào, chiếm lấy không gian.
Diệp Lan ban đầu chỉ định trêu chọc cho vui, không ngờ sa vào lưới tình lúc nào không rõ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là đã thích rất lâu rồi, chẳng qua đã bỏ lỡ nhiều năm mà thôi. Ngoài mặt Diệp Lan hay bắt nạt Giang Trì nhưng cả hai đều biết anh trải đường cho cậu. Giang Trì cảm kích nhưng đánh chết cậu cũng không dám nghĩ Diệp ảnh đế thích mình. Mãi cho đến khi sóng gió xảy ra, cậu thịt tươi bé nhỏ không người chống lưng dùng toàn lực bảo vệ ảnh đế mà huỷ luôn tiền đồ mới bàng hoàng nhận món quà từ trên trời rơi xuống: “Giang Trì, anh theo đuổi em có được không?” Tất nhiên, nếu chỉ thế thì Diệp Lan đâu xứng danh lưu manh giả danh trí thức, nhất định phải là “thích đến muốn ngủ với em, theo đuổi để ngày ngày được lên giường với em”. Chúc mừng tiểu thịt tươi lúc nào cũng chỉ mong mình được Diệp ảnh đế xài quy tắc ngầm :)))
Diệp Lan số đỏ hiếm thấy: vừa đẹp vừa có tài lại có bối cảnh, từ khi vào làng giải trí đến khi thành danh tuyệt không gặp trắc trở gì quá đáng, một đường thẳng tắp lên đỉnh cao tối thượng thế nên tính cách rất bá đạo, không chấp nhận chịu thiệt bao giờ, mình không vui thì thằng khác nhất định không được thoải mái, có thù tất báo mà không thù cũng gây hoạ nơi nơi. Vì có địa vị cao, quen biết rộng nên Diệp ảnh đế chả phải e dè gì hết. Bản tính này được phát huy hoàn hảo khi anh ra tay che chở Giang Trì. Ai mắc tội với cậu, anh sai bè lũ tay chân phá đám không tha. Trên đời này chỉ duy nhất anh được bắt nạt cậu mà thôi. Diệp Lan cưng chiều, bao bọc Giang Trì đến mức soái ca ngôn tình mà gặp thì chỉ có nước một là xin cắp tráp theo học, hai là yêu anh luôn :))) có điều, hình như tác giả cố ý đả kích ngôn tình teenfic.
Ví dụ như:
“Lý Vĩ Lực bực tức tiếc thay Giang Trì, “Anh biết nam chính phim đó ngầu tới chừng nào không?! Ba là chủ tịch công ty mẹ là minh tinh! IQ gần hai trăm! Từ nhỏ đến lớp nhảy lớp năm lần! Thành tích vĩnh viễn đứng đầu! Sau khi tốt nghiệp kế thừa gia nghiệp, gặp tiếng sét ái tình với cô gái mới tới công ty làm việc! Nhưng cô ấy không hề yêu anh ấy! Anh ấy đứng trong mưa dưới lầu nhà cô ấy gọi to tên người thương, mưa lập tức ngừng ngay, rồi hai người ôm nhau…”
Hay
“Bộ phim từ mấy năm trước rồi, Diệp Lan xem một lúc rồi trầm trồ mãi thôi, “Ghê hồn… Cha mẹ em nắm giữ mạch kinh tế toàn cầu, em từ nhỏ thông thạo ngôn ngữ các quốc gia, IQ cao hơn tất cả nhân loại, nhưng em rất phản nghịch, nhất định không chịu kế thừa công ty gia đình, em muốn tự phấn đấu… Rồi em vừa vào công ty là tất cả nhân viên nữ chạy ra ngắm em, tại em đẹp trai… Chậc bọn họ không cần làm việc hả? Không ai quản lý?””
Truyện thuộc thể loại ấm áp, giải trí nên công chính bàn tày vàng, trăm đường thuận lợi, người đọc yên tâm không bị ngược.