Tác giả: Tiêu Đường Đông Qua (焦糖冬瓜)
Thể loại: Trùng sinh, cường cường, tình hữu độc chung, thiên chi kiêu tử, F1, HE
Trang truyện: https://lieulam.wordpress.com
Nếu anh có như trời cao đang có
Những tấm lụa mây vàng ánh sáng dệt nên,
Nếu anh có như hoàng hôn đang có
Những tấm lụa hồng tím thẫm ngả dần đen…
Nếu anh có, dưới chân em anh sẽ trải.
Nhưng anh nghèo, anh chỉ có ước mơ.
Và ước mơ anh, dưới chân em anh đã trải.
Bước nhẹ thôi em, đừng bắt ước mơ đau.
(He wishes for the cloths of heaven, William Butler Yeats, Thái Bá Tân dịch)
Đây có lẽ là bộ đam lãng mạn nhất mà tôi nhớ. Tôi mê Vann Winston vô cùng. Tôi thích dáng vẻ tao nhã, biếng nhác đầy chất quý tộc của anh, vẻ tưng tửng, lạnh nhạt như nhìn thấu mọi sự trên đời mà ban đầu gợi tôi nhớ đến Rhett Butler – người tình trong mộng một thời của tôi.
Winston xuất hiện trong nỗi đau mất đi người mình yêu nhất. May mắn cho anh, anh được sống lại và có cơ hội từ đầu. Lần này, anh quyết không bỏ lỡ nữa. Không phải kiếp trước anh làm gì sai, ngược thụ giờ quay sang biến thành trung khuyển, chỉ là anh chưa hiểu được ý nghĩa của thời gian, cứ tưởng người ta yêu sẽ mãi ở đây, giơ tay ra là chạm tới, đến khi đột ngột mất đi, thấu hiểu vô thường, anh liền không phí một giây ở bên người.
Winston từ đầu đến cuối không nói câu nào thừa, “điềm tĩnh, lý trí, biết giữ khoảng cách, chẳng bao giờ tốn thời gian vào những chuyện vô bổ.” Ngay khi gặp Hunt của kiếp này, anh đã nói rõ mình sẽ làm gì, có điều Hunt không tin. Ai mà tin nổi một ngôi sao sáng chói của làng đua F1, tài mạo cái gì cũng có lại thèm tán tỉnh mình – một tay đùa mèng xếp gần chót bảng cơ chứ.
“Winston… nói xem vì sao… anh lại đối tốt với tôi như vậy?”
Trên thế giới này có nhiều người như vậy, nhiều tay đua xuất sắc như vậy, vì sao anh lại chọn tôi?
Winston chống tay xuống đệm, chầm chậm nghiêng mình về phía Hunt, ngón tay sẽ sàng lướt qua lông mày cậu.
“Tôi tới nơi này chỉ vì em.”
….
“Tôi gặp được người.
Tôi nhung nhớ người.
Thành phố này, chốn yêu đương trời định.
Linh hồn người trời sinh đồng điệu với tôi.”
(Trích “Người tình” , Marguerite Duras)
Winston từng bước từng bước len vào cuộc đời và trái tim Hunt.
Trường đoạn Winston mời Hunt đến bar thưởng thức rượu phải nói là một màn tán tỉnh kinh điển, lãng mạn hơn mọi bộ phim tôi từng xem qua. Anh gọi cho Hunt 4 ly rượu.
“Trước khi rời đi, Hunt không quên cảm ơn bartender.
“Rượu anh pha chế đủ hương đủ vị.” Hunt bắt tay với đối phương.
“Không phải rượu đủ hương, mà là trong lòng đủ vị.”
“Cái gì?”
“Cậu biết mấy ly cậu đã uống có ý nghĩa gì không?” Bartender híp mắt cười.
“Tôi hiểu tiếng Anh mà.”
“Cậu dễ thương thật. Tiếng Anh ở đây cũng không chỉ có nghĩa như trên mặt chữ.”
“Ồ? Thế ở đây, mấy ly rượu đó có nghĩa gì?” Hunt nắn nắn cằm, xem ra mấy ly rượu kia còn có ý gì sâu xa khác?
“Dark Night, màn đêm buông xuống, lòng tôi chộn rộn, phải chăng em cũng như tôi?”
Hunt gật gật đầu.
Ly rượu này chắc hẳn có ý thăm dò. Nếu ai đó mời cậu một ly Dark Night, nghĩa là người ta đang hỏi dò cậu có ý với người ta không.
“Lip on Finger, môi tôi không chỉ muốn hôn lên đầu ngón tay, mà còn muốn hôn lên tất cả của em.”
Tim Hunt thót một cái, nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống lại bất ngờ tăng lên.
“Crazy Desire, sức quyến rũ của em khiến tôi mất trí, cho dù có phải hủy diệt mọi thứ, tôi cũng phải có được em.”
Hunt nuốt “ực” một ngụm nước bọt, thậm chí còn không dám xuống ghế.
“Còn có ly You rule me cuối cùng nữa. Em điều khiển con người tôi, tôi tồn tại trên đời này chỉ vì em.””
Ngôn tình vẫn nói rằng phụ nữ nếu tìm được người đàn ông tốt sẽ chẳng cần trưởng thành. Hunt, sau khi cha mất, mẹ bỏ đi, cậu buộc phải trưởng thành, khi gặp Winston, cậu hâm mộ vì anh giỏi mọi thứ, chững chạc đường hoàng, cậu muốn trở thành anh. Nhưng Winston nói: “Ngốc quá. Dù có cảm thấy tôi hoàn hảo, cậu cũng không cần noi theo tôi. Cậu cố gắng biến thành tôi như vậy để làm gì, trong khi tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu, xử lý giúp cậu những chuyện cậu không làm được?” Soái ca ngôn tình cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Và sự cố gắng của Winston được đáp lại tròn vẹn. Đầu tiên là lòng tin tuyệt đối của Hunt.
“Hay là tôi đưa tiền lương hàng năm của mình cho anh nhé? Anh giúp tôi quản lý luôn đi?”
“Cậu không sợ tôi ôm tiền chạy mất à?”
“Không sợ. Anh không làm thế đâu.”
“Nếu tôi làm ăn thất bát, phá sản mất thì sao?” Tiếng Winston truyền tới từ bên kia cánh cửa.
“Chỉ cần… chỉ cần anh không say xỉn rồi làm những chuyện điên rồ như cha tôi… chúng ta có thể cùng nhau trả hết nợ nần, làm lại lần nữa!”
Tôi nghĩ, đó là lời ước hẹn chung thân tuyệt vời nhất. Mãi ở bên nhau dù giàu có hay nghèo khổ, dù khỏe mạnh hay ốm đau.
Hunt sa vào tình yêu của Winston, không thể mà cũng không muốn thoát ra. “Thực ra, Winston à, mỗi một giây trôi qua, tôi đều phát hiện mình yêu anh nhiều hơn một chút”, “Tất cả mọi độ cao đều sẽ đến lúc bị vượt qua…Và cả cái gọi là tốc độ… Nhưng có lẽ sẽ không có gì vượt qua được cảm giác tôi thích anh.”
Bố cục truyện có thể gây nhàm chán ví nó là công thức: chặng đua + tiến triển tình cảm. Bối cảnh là giải đua F1 rất hấp dẫn. Có lẽ tốc độ cao là giấc mơ của hầu hết mọi đàn ông trên đời. Ngay cả tôi cũng từng muốn trở thành một tay đua F1, được vượt qua những giới hạn của bản thân, được chìm đắm trong vận tốc hơn 300km/h, được cảm thấy máu nóng sôi trào trong huyết mạch tại những góc cua không tưởng. Một nửa tác phẩm là những vòng đua, các tuyển thủ tranh đấu gay gắt nhưng tuyệt vời khó tả. Họ là những người coi F1 như ý nghĩa cuộc sống, họ khao khát chinh phục đỉnh cao đồng thời rất tôn trọng đối thủ, không có mưu hèn kế bẩn trong tác phẩm này, thể hiện hoàn hảo tinh thần fairplay trong thể thao. Lịch sử là vĩnh hằng, không có thời đại nào chấm dứt, chỉ có tiếp nối và kế thừa, tất cả mọi người đều là một đơn nguyên trong dòng chảy ấy.
Tuyến nhân vật phụ cực kỳ hay. Ai cũng có tính cách riêng, có thói xấu tật hư nhưng đều rất tử tế. Owen phúc hắc, Charles kiêu ngạo… đều xứng danh gentlemen. Tôi đã ship mệt nghỉ cp này nhưng đến cuối, mối quan hệ thực sự giữa 2 người vẫn không rõ ràng. Tôi, với gaydar hủ nữ thì mong hai anh đến với nhau. Nhưng trong truyện, tác giả xây dựng hình ảnh Owen là một người rất thông minh, phúc hắc, đến Winston cũng nói rằng nếu Owen cong thì Charles chẳng có cơ hội kết hôn rồi ly hôn hết lần này đến lần khác đâu. Rõ ràng, với Charles, Owen vô cùng quan trọng, hơn cả bạn bè mà với Owen, Charles cũng thế. Với trí tuệ và tính tình thâm sâu của Owen, nếu thích Charles thì hẳn đã lừa người vào tay rồi. Thật không thể lý giải nổi rốt cục hai người này là thế nào.
Editor làm bộ này cực kỳ có tâm, lời lẽ trơn tru, chú thích rõ ràng chi tiết.
———–
Một số trích đoạn:
1.
“Chắc chắn cậu nhỏ tuổi hơn tôi, được gọi là “nhóc con” chứng tỏ cậu còn trẻ tuổi. Đợi đến khi cậu bằng tuổi tôi rồi, nếu có ai gọi cậu là nhóc con, cậu sẽ cảm thấy thế giới này thật đẹp.”
2.
“Hunt, không chạm tới những điều khiến mình sợ hãi không có nghĩa là đã khắc phục được chúng.”
3.
“Nói thừa! Anh chưa nghe bao giờ à, làm những chuyện chưa từng làm là trưởng thành, làm những chuyện không muốn làm là thay đổi, làm những chuyện không dám làm là đột phá.” Hunt cực kỳ nghiêm túc gật gù.
“Tôi chỉ biết— làm những chuyện chưa từng làm là thử nghiệm, làm những chuyện không muốn làm là thỏa hiệp, làm những chuyện không dám làm là điên rồ.”
“Điều tôi thực sự muốn… không phải là người có thể cùng tôi ngồi xe băng qua núi vượt qua đèo, mà là một người có thể cùng tôi tĩnh lặng tản bộ bên bờ biển ngắm chiều tà mà vẫn không hề cho rằng cuộc đời này nhàm chán.”
“Hunt, đừng keo kiệt sử dụng từ ngữ của mình. Có những lúc, cho dù chúng ta hiểu rõ đối phương, cho rằng không cần mở miệng, đối phương cũng sẽ hiểu, thế nhưng… ngôn ngữ vẫn luôn là quan trọng nhất. Bình thản đối diện với chính mình, bình thản yêu mến đối phương, chính là thứ ngôn ngữ đẹp đẽ nhất.”
6.
“Hunt, đừng có theo đuổi hoàn mỹ chỉ vì tôi. Khe hở vừa khéo sẽ là nơi được ánh sáng chiếu rọi… Điều chúng ta theo đuổi không phải là tốc độ nhanh nhất, mà chính là sự kiểm soát. Đừng để tốc độ điều khiển em, em phải là người hưởng thụ tốc độ. Một khi em đã không còn miễn cưỡng chính mình, mỗi một góc cua sẽ tồn tại chỉ vì em.”
7.
“Tôi biết anh nhất định có rất nhiều nhà vừa to vừa đẹp… không chừng anh còn có cả một tòa thành ở Anh nữa cơ. Đối với anh, căn nhà của tôi hẳn là rất nhỏ… nhưng đối với tôi, nơi đó chính là “nhà”. Có điều… đã là nhà thì sao có thể thiếu đi người tôi yêu thương nhất?”
8.
Chẳng có thời đại nào sẽ kết thúc cả, dù đó có là thời đại thuộc về Charles và Owen, hay là thuộc về cậu và Winston. Mọi người đều chỉ là một bộ phận trong cái thế giới tốc độ này. Giờ đây, cậu chỉ muốn khắc lên cái thế giới ấy dấu tích của riêng mình.
9.
“Đối thủ còn quan trọng hơn thắng bại”… Khi ta đã vượt qua cả tốc độ, vượt qua cả những giới hạn tự đặt trong lòng… ta sẽ biết được hóa ra thế giới này còn có thể to lớn đến thế, đường đua này còn có thể xa xôi đến thế!
[…] Anh đừng có quyến rũ tôi –> review […]