lan_yu_film

 

Tác giả: Bắc Kinh đồng chí

Hình là poster phim Lam Vũ được dựng từ tiểu thuyết Bắc Kinh cố sự

Bắc Kinh cố sự – tuyệt phẩm từng nghe danh từ thời mới đọc đam nhưng chưa một lần dám động tới. Bạn tôi từng nói bất kể đọc bao nhiêu lần, lần nào cũng khóc trên từng trang giấy. Tôi không phải M nên bây lâu vẫn né tránh, rốt cuộc có một ngày tôi quyết định dấn thân.

Thành thật mà nói, truyện chẳng có điểm nào xuất sắc hay đặc biệt. Ngược hơn thế này tôi cũng đã đọc rồi, nhưng Bắc Kinh cố sự lại có cái gì đó rất khác.

Câu chuyện được kể bằng giọng của công – Trần Hãn Đông – một người song tính, chơi bời trác táng, nam nữ đều ăn, đổi người yêu như đổi áo. Anh ta gặp Lam Vũ năm 27 tuổi còn Lam Vũ mới 16, vừa vào đại học. Anh ta giàu có, đẹp trai, tiền tiêu như nước, gái trai theo ầm ầm cả vì tiền lẫn sắc của anh ta. Lam Vũ gia cảnh bất hạnh, phải tự lập, thiếu tiền đành nhất thời đi khách. Lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất, Lam Vũ lấy tiền của Hãn Đông – 1000 tệ.

Hãn Đông là mẫu người tình lý tưởng, không hề tiếc công chiều chuộng bạn tình cả trên giường lẫn ngoài đường. Lam Vũ thiếu thốn tình cảm, bất giác sa vào lưới tình.

Hai người chung sống rồi chia tay mấy bận, Hãn Đông cưới vợ. Người vợ này, nếu không có vụ chơi xấu Lam Vũ thì cũng là một cô gái tuyệt vời. Cô xinh đẹp, khéo léo, khiến cho Hãn Đông tự hào, điều mà Lam Vũ không thể nào cho anh ta được. (Tôi ghét Hãn Đông nhất lúc anh ta có suy nghĩ này. Nhưng tiếc thay, như tất cả các chi tiết khác, lại vô cùng thực tế). Nhưng Hãn Đông rất nhanh nhận ra người anh ta cần là Lam Vũ.

Tôi thấy thật buồn. Hãn Đông nói ” 我常想, 若我们不是那样奇特的相遇, 我们一定会更快乐” (tôi thường nghĩ, nếu chúng tôi không gặp nhau trong cuộc tương ngộ đặc biệt ấy, chúng tôi nhất định vui vẻ hơn nhiều). Anh ta nói đúng, nếu Lam Vũ không gặp anh ta, chỉ gặp 1 khách làng chơi nào đó, ngủ một lần là xong, vĩnh viễn không bị kéo vào cuộc đời một kẻ phức tạp mà nông cạn như anh ta. Lam Vũ có thể học hết đại học, đi làm rồi sống cách mà mình mong muốn, không phải đau khổ. Còn Hãn Đông, nếu không gặp Lam Vũ, anh ta sẽ mãi mãi thỏa mãn với những cuộc tình phù du của mình, với người vợ xinh đẹp, không cần đau xót, áy náy vì ai.

Tôi đã chửi Hãn Đông là thằng tồi, nhưng tôi cũng biết anh ta không sai. Anh ta có tiền, có dung mạo, anh ta muốn chơi bời cho thỏa cuộc đời này thì đó là sở thích cá nhân của anh ta. Anh ta không hề ép buộc ai, chơi với ai cũng xông xênh (truyện kể bằng giọng của Hãn Đông nên không hề ca tụng anh ta nhưng chắc chắn anh ta không tồi, nếu không cả Lam Vũ lẫn Lâm Tĩnh Bình đều sẽ không yêu anh ta đến thế), ngay từ đầu đã tuyên bố: Chơi được bao lâu thì chơi, chán thì dừng. Trên đời này, người như Hãn Đông không thiếu, người tồi hơn anh ta còn nhiều gấp vạn.

Hãn Đông yêu Lam Vũ nhưng anh ta còn yêu bản thân mình hơn. Anh ta không thể khắc chế được ham muốn cá nhân, không thể hy sinh vì người khác. Một mặt anh ta đắc ý vì người vợ sắp cưới xinh đẹp đáng yêu, được thiên hạ ghen tị; một mặt anh ta dằn vặt vì không bỏ được Lam Vũ. Vừa muốn lấy vợ, vừa muốn lên giường với đàn ông. Tham lam đúng như bản tính của con người. Anh ta là một người hời hợt, từ đầu đến cuối, Hãn Đông chẳng hề hiểu Lam Vũ, anh ta cũng không để tâm hiểu vì anh ta còn mải tận hướng lạc thú bản thân, để làm sao mình được thoải mái nhất. Trong khi đó, Lam Vũ lại quá kín đáo, quá tinh tế, quá nặng tình. Tôi thương em ấy biết bao. Cả đời chẳng mấy hạnh phúc. Vừa chớm chạm đến hạnh phúc thì qua đời. Trên đời này còn công bằng hay không? Không, đương nhiên là không rồi. Chưa bao giờ đời công bằng cả. Đây chính là điều đáng giá nhất của Bắc Kinh cố sự – đầy thực tế.

Văn phong chẳng có gì đặc sắc, có lẽ vì người viết không phải nhà văn nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi buồn của Hãn Đông khi nhớ lại những hồi ức đã qua, về ánh mắt ưu buồn của Lam Vũ mà anh ta yêu nhất, về nụ cười của em luôn khiến anh ta không thể cưỡng được bản thân.

Cho đến tận cùng, Hãn Đông vẫn là Hãn Đông ích kỷ và hèn nhát. Anh ta lấy vợ, sinh con sau cái chết của Lam Vũ. Anh ta không có đủ dũng khí như Lam Vũ để đối mặt với việc mình đồng tính, nhất là khi chỉ còn một mình, không còn Lam Vũ nữa. Điểm tốt duy nhất của Hãn Đông, đó là anh ta hiểu bản thân, biết mình hèn nhát, biết mình nợ Lam Vũ thật nhiều. Hãn Đông nói: “我的爱是看得见,听得到的,可蓝宇的爱,我只能去感觉” (Tình yêu của tôi có thể nhìn được, nghe được. Còn tình yêu của Lam Vũ tôi chỉ có thể cảm nhận được.)

Tình yêu muôn đời vẫn thế, chẳng có công bằng.


 

Đây là suy nghĩ của Hãn Đông ba năm sau cái chết của Lam Vũ.
”               我入教了,是个基督徒。在我受洗的时候,我怀疑上帝能否接纳我这个同性恋者作为他的羔羊。我现在已经是他的子民,我常常对上帝祷告:
              主啊!请您听我这个有罪的人的祷告,我曾爱上一个人,我曾给他带来那么多痛苦,可他死了,我再也无法弥补。我祈求您,仁慈的主,请您接受他进入天国。当他在人世间的时候,他从没伤害过任何人,他是那样善良、正直。他唯一做了件不该做的事:他爱上了一个不该爱的人,有了一段在人世间被看作荒谬、无耻、堕落的感情,可这份感情是纯洁的、无辜的、永恒的。

父啊!我还有一个请求,请您务必答应我。无论您将那个男孩送到什么地方,当我离开这个世间的时候,请让我同他在一起。如果他在天国,让我们尽情在那里欢乐,接着诉说我们在人间的爱恋,也让我来弥补对他的亏欠;如果他在地狱,请让我也去那里,让我走近他,站在他身后,双手紧紧搂住他的肩膀,让我们共同去承受地狱的酷刑和烈火的煎熬,我无怨无悔。

              以圣父、圣子、圣灵的名义,阿门!”
Đại ý rằng anh ta đã cải sang Cơ Đốc giáo.  Anh ta cầu xin Chúa lòng lành hãy đưa Lam Vũ lên nước trời vì khi còn sống em chẳng làm hại ai,  chỉ có một sai lầm duy nhất,  đó là yêu phải một thằng khốn.  Cầu xin Chúa hãy đưa anh ta đến bên em sau khi anh ta qua đời.  Nếu đó là thiên đường thì hai người cùng sống vui vẻ.  Nếu đó là địa ngục,  anh ta cũng không oán không hối mà cùng chịu khổ hình và lửa thiêu cùng em.
Nghe thật xúc động,  phải không?  Còn tôi thì thấy thật nực cười. Bởi vì ngày ở trên có đoạn “我再次结婚,我没有蓝宇那样的勇气,去面对自己同性恋的身份”.  Anh ta kết hôn lần nữa vì không có cái can đảm như Lam Vũ đối mặt với tính hướng của mình.
Buồn cuời,  đối mặt với người đời còn chả dám mà đòi chịu cực hình mấy lị liệt hoả. Nếu có đảm luợc làm gì đó thì ấy là vì có Lam Vũ ở bên cạnh,  khi có một mình, anh ta chả làm được cái vẹo gì hết.

 

 

One thought on “Bắc Kinh cố sự”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *