Tác giả: Không nhớ tên
Tên gốc: dài quá, nhớ không nổi :(((
Thụ (chắc thế chứ trong truyện không phân rõ), là diễn viên điện ảnh, gặp tai nạn giao thông, xuyên vào con chó của công. Được cái công rất cưng con cún này nên thụ được hưởng thụ cuộc sống khá thoải mái, mỗi tội phải ăn đồ ăn dành cho chó. Ăn nhiều riết thành quen, lúc biến lại thành người vẫn thèm đồ của chó. Tuy là chó nhà sạch sẽ nhưng éo hiểu sao thụ khoái lục thùng rác. Về lại hình người, sểnh ra sẽ xồ đến bồ rác bới tùm lum, rất mất thể diện 🙂))
Ở với nhau mấy hồi, thụ phát hiện trong một số trường hợp đặc biệt, linh hồn của mình và công sẽ đổi chỗ cho nhau. Tuy nhiên, khoảng thời gian này rất ngắn. Thụ suy nghĩ tới lui, quyết định tranh thủ chút thời gian này để viết cho công mấy dòng chữ kể hết sự thật và thỏa thuận giúp đỡ. Công rất thông minh (và trí tưởng tượng phong phú), tổng hợp lại tình cảnh bản thân và tình hình thực tế, ấy vậy mà cũng tin vào câu chuyện hoang đường thụ kể.
Đoạn giữa truyện là quá trình hai người tìm hiểu vấn đề và đi tìm xác khác cho thụ nhập vào. Tiêu chuẩn chọn xác không đơn giản: nào là phải vừa chết, nào không được mắc chứng nan y (kẻo vừa nhập vào lại ngỏm củ tỏi luôn), còn đòi đẹp trai khoai to các kiểu :))). Kén tới kén tui, thụ (trong hình hài chó) bị bọn trộm chó bắt, lôi về lò mổ. Hóa ra Trung Quốc với Việt Nam thực sự là anh em đồng bào, đến trò bắt chó làm thịt cũng hệt nhau. Cái lò mổ bẩn thỉu nhếch nhác, đang giam rất nhiều cún tội nghiệp chờ bị hóa kiếp. Nhờ có trí tuệ của con người, cộng thêm sự giúp đỡ của một bé gái lương thiện, thụ thành công dắt theo 1 đàn chó bỏ trốn. Tìm được lỗ hổng trên tường để chui qua thì phát hiện mình quá béo, kẹt luôn bộ mông mập ú =))) May sao, cuối cùng cũng thoát. Đám trộm chó lùng sục đuổi theo, đoạn này khá gay cấn.
Trong cái rủi có cái may, đúng lúc tưởng chết thì thụ vớ được cái xác vừa chết của một công tử phú nhị đại. Thụ tá thi hoàn hồn. Và từ đây, tác giả viết xuống tay. Thụ bị cuốn vào vòng tranh giành tài sản. Có điều trạch đấu trong truyện này nát không thể tả. tác giả cố làm cho mọi thứ thật ghê gớm thế rồi giải quyết cái vèo, hụt hẫng như bước nhầm hố. Lẽ ra, tác giả không nên khiến câu chuyện style hài hước, bình nhật này nhuốm màu đấu tranh (khi trình viết trạch đấu của bản thân quá ư thê thảm) mà cứ để nó bình bình đạm đạm, hai bạn công thụ về với nhau, yêu lại từ đầu.
Có lẽ vì truyện khá ngắn nên công thụ tính cách hơi mờ nhạt, chưa khắc họa được rõ nét và để lại ấn tượng cho người đọc. Truyện này hay nhất ở cái ý tưởng mà tác giả hơi non tay nên hơi phí.
Chấm: 6/10
Hình minh họa là 1 bộ manhua hài, chủ thành chó, chó thành chủ.
[…] 变成狗了。。。–> review tại đây […]