Tác giả: Nhất Thập Tứ Châu
Reviewer: Điền Yên
—-
Tag mạt thể nhưng khá khác với nhiều bộ mạt thế tôi từng đọc, lần này, nguyên nhân gây ra thảm họa là không rõ, chỉ biết từ trường của trái đất đột ngột biến mất khiến gió mặt trời và tia vũ trụ xói thẳng xuống trái đất. Động thực vật biến dị xâm chiếm hành tinh, tàn sát loại người. Động vật ở đây bao gồm cả con người. Con người cũng ô nhiễm gen rồi đánh mất lý trí, tư duy, trở thành quái vật. Nhóm người sống sót xây dựng bộ máy quản lý, quân đội, lập pháp, hành pháp để duy trì sự tồn tại của loài người. Hỡi ôi, con người quá bé mọn so với vũ trụ bao la, dù cố đến đâu, bờ vực diệt vong vẫn ngày càng gần.
An Chiết là cây nấm nhỏ sống dưới Vực Thẳm, vô tình bị Lục Phong lấy mất bào tử. Vốn chỉ có hình dáng nấm, An Chiết dung hợp với An Trạch – một con người – và trở thành giống như người. An Chiết trà trộn vào căn cứ loại người để tìm bào tử của mình, đúng trúng Lục Phong – một thẩm phán giả luôn thẳng thừng bắn chết ngay những kẻ có gen ô nhiễm. Bằng bản năng, anh cảm thấy An Chiết khác những người bình thường nhưng lại không có bằng chứng gì để chứng tỏ cậu là dị chủng. Vì thế, anh phải luôn để cậu trong tầm mắt để theo dõi. An Chiết không phải kiểu ngây ngô không hiểu sự đời, trong vắt thánh mẫu mà cậu thực sự là một cây nấm lẳng lặng đứng ngoài sự tồn vong của loài người. An Chiết dù chứng kiến giết chóc, khủng bố cũng không hề sợ hãi; dù Lục Phong đối xử lạnh lùng, vô tình với cậu, cậu cũng không buồn bã hay căm hận. An Chiết êm ái, bình lặng như cơn gió nhẹ lướt qua hoang mạc.
Editor không rõ là bao nhiêu tuổi mà sử dụng những từ ít phổ thông hơn bình thường, đọc có chút xưa cũ và nên thơ tuy nhiều câu lủng củng.
Kết truyện: đổi thụ. An Chiết chết, trái đất dần tìm lại sự cân bằng.
Nhưng đây chưa phải là kết hẳn. Muốn biết kết thúc thế nào, mời xem tác phẩm.