Xem phim này lâu lắm rồi mà giờ mới review dù hồi xem thấy nó rất hay.


Bộ phim kể về một cậu bé yêu âm nhạc nhưng bà cố của cậu, sau khi chồng bỏ nhà đi để theo đuổi đam mê âm nhạc, căm ghét nhạc nhẽo và trong nhà cậu không được phép có một nhạc cụ nào. Cậu bé trốn nhà để tham gia cuộc thi nhạc và bị cuốn vào thế giới âm phủ và dần phát hiện một bí mật động trời.

Dù gặp biết bao khó khăn nhưng nhóc con vẫn không từ bỏ niềm yêu thích của mình. Và một câu hỏi lớn đặt ra: gia đình hay sự nghiệp? Dường như câu hỏi này không dành cho trẻ con, mà dành cho người lớn. Tôi tin rằng có rất nhiều người từng tự hỏi mình câu tương tự: lấy chồng sinh con rồi ở nhà chăm sóc con cái (ít nhất là khi chúng vẫn còn nhỏ) hay theo đuổi ước mơ, đi du lịch năm châu bốn bể, tự do khoáng đạt (nhưng có thể cái giá phải trả là khi muốn quay về cuộc sống gia đình thì không còn cơ hội nữa), hay: đi làm về với gia đình, không tham gia những cuộc nhậu nhẹt (cái giá phải trả có thể là bạn không được lòng đối tác, mất cơ hội ký hợp đồng, không được thăng tiến nhanh…) Lựa chọn nào mới là tốt? Lựa chọn sao để không hối hận? Ông cố của Miguel đã từ bỏ gia đình để theo đuổi âm nhạc, nhưng ông có thật sự hạnh phúc không? Ông có muốn quay về không?

Ý nghĩa của phim, như truyền thống, ca ngợi tình cảm gia đình, khuyến khích theo đuổi đam mê. Tôi thích Coco ở chỗ phim không hề mập mờ khi đưa ra câu trả lời cho thắc mắc nêu trên. Rất nhiêu tác phẩm, để đảm bảo vừa lòng tất cả mọi người, từ chối đưa ra quan điểm của người làm phim, chỉ gợi ý rồi kệ người xem tự quyết theo cách họ muốn. Coco thì khác, đến cuối phim, Coco nói rõ luôn: không gì bằng gia đình (ai không đồng ý quan điểm này cũng kệ).

Chi tiết hay nhất phim, với tôi, là lúc cậu bé ở thế giới của người chết, gặp một bộ xương sắp chết. Lần này là chết thực sự. Âm giới chưa phải là cái kết cuối cùng chừng nào trên dương gian vẫn còn có ai đó nhớ đến ta, nhắc tới tên ta. Chúng ta chỉ thực sự chết khi trên thế gian không còn ai nhớ ta là ai nữa. Bạn sinh con, rồi có cháu chắt chút chít. Những thế hệ càng về sau sẽ càng dễ lãng quên bạn bởi bạn chỉ còn là 1 phần rất nhỏ tạo nên bộ gen của họ mà thôi. Bạn muốn bất tử, vậy hãy làm những điều có ý nghĩa để mãi mãi được nhắc tới. Dù bạn chết, di sản của bạn vẫn còn.

Hình ảnh, màu sắc, âm nhạc, thôi khỏi cần khen. Quá tuyệt rồi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *