Tôi nằm tơi tả trên bàn giải phẫu, ước gì mình được chết đi.

*

Ngày hôm ấy, tôi vừa bước một chân ra khỏi cửa đã bị mẹ gọi giật lại. Mẹ có linh cảm không lành, con đừng đi nữa, được không? Mẹ chỉ linh tinh, chắc lâu mẹ không đi chơi nên thế đấy. Con đi đây, bạn đang chờ.

Hôm đó, trời rất đẹp. Sau cơn mưa, lá cây hai bên đường xanh mướt, mấy bông hoa dại lắc lư vẫy gọi khi tôi đi ngang qua. Đến ngã ba chữ Y – điểm hẹn của tôi và An Na – từ đằng xa, tôi đã nhìn thấy cô ấy. Bữa nay, trông cô ấy thật đẹp.

“Ê, bên này nè!” – Tôi vẫy gọi cô ấy. Nghe thấy tiếng tôi, cô vội chạy lại, tạo ra những âm thanh sột soạt trên cỏ.

Chợt, một đôi tay to bè chộp lấy An Na, cô thét lên một tiếng, ra sức giãy dụa. Tôi chạy như điên tới gần, muốn cứu cô ấy nhưng khốn nạn thay, cả hai chúng tôi đều bị tóm. Bọn chúng bắt được hai đứa tôi một cách dễ dàng. So với chúng, An Na và tôi quá yếu đuối, ngoài oằn người và kêu khóc thì chẳng làm được gì.

Tôi không bao giờ gặp lại An Na nữa.

*

“Bộp!”

Tôi bị ném vào một cái túi to tướng, dày cộm khiến tôi không thể nhìn thấy xung quanh. Cái túi lại bị quẳng xuống một mặt sàn cứng nào đấy, có lẽ là cốp ô-tô vì ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng động cơ rì rì và cơ thể nghiêng ngả theo quán tính.

Người tôi đau nhức, xây xước sau trận vật lộn.

Cái túi này chật quá, miệng túi bị bịt kín khiến không khí tắc nghẽn. Nếu cứ thế này, có thể tôi sẽ chết trước khi trốn thoát. Tôi nằm im để tiết kiệm oxy, thầm tính toán cách bỏ chạy.

Xe vòng cua nhiều lần khiến tôi mất phương hướng. Tôi không nhận biết được mình bị đưa tới đâu. Một lúc lâu sau, chiếc túi có tôi bên trong bị nhấc lên, chuyển sang phương tiện gì đó giống như băng ca hay xe đẩy hàng. Cái lạnh của mặt kim loại xuyên qua túi, ngấm vào da thịt tôi. Bánh xe lộc cộc trên một đoạn đường lát xi-măng rồi trở nên êm lạ thường, như lướt đi vậy.

Chiếc xe đẩy dừng lại. Có tiếng bật đèn nhưng trong bóng tối của cái túi, tôi vẫn không nhìn thấy gì.

Tôi lắng tai nghe tiếng lạch cạch xung quanh, có âm thanh của thủy tinh và kim loại. Chỗ này lạnh hơn cốp xe, có thể là một căn phòng nào đấy. Nếu chúng đóng cửa phòng thì phiền to rồi. Có ít nhất ba người ở đó, tôi nghe tiếng bọn họ nói chuyện với nhau nhưng không hiểu ngôn ngữ của họ, nghe rất quen nhưng tôi chẳng hiểu gì.

Tiếng bước chân lại gần chỗ tôi. Chắc chắn rồi, họ sẽ không ngu ngốc tới mức cho rằng tôi có thể sống mãi mà không cần oxy chứ. Họ nhất định phải mở cái túi này ra. Đó chính là thời cơ của tôi.

Một tia sáng trắng rọi vào qua miệng túi. Đây rồi.

Tôi bật người, lao vọt ra. Chắc hẳn hành động của tôi khiến kẻ nọ bất ngờ. Hắn giật mình “á” lên một tiếng, nhảy lùi ra xa. Tôi nhân cơ hội đó, phóng qua người hắn.

Ở quá lâu trong bóng tối, đột nhiên ra chỗ sáng khiến tôi gần như mù tạm thời, phải mất mấy giây mới nhìn được như cũ. Chỉ trong khoảnh khắc ấy thôi, tôi đã đánh mất thời cơ tốt nhất để chạy trốn. Đám bắt cóc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hô nhau đuổi theo tôi.

Căn phòng này khá rộng, nhiều đồ đạc mà thân hình tôi lại nhỏ bé, dễ luồn lách. Bọn họ bắt đầu dẹp đồ trong phòng dần về một góc, lộ ra khoảng trống trơ trọi. Tôi không còn chỗ núp, đứng chết trân giữa phòng.

Tôi lùi dần về phía cửa phòng, tiếc thay, nó đã khóa kín, không một khe hở.

Dây thòng lọng quăng qua đầu tôi, kéo lê tôi lên bàn.

Tôi nhìn chiếc đèn ống tỏa ánh sáng lạnh lẽo trên trần, ước gì mình có thể khóc òa lên.

*

Những ngày đầu tiên, bọn chúng cho tôi ăn uống khá tử tế, đều là những món khoái khẩu nhưng tôi không ngây thơ đến độ nghĩ chúng bắt mình về để hầu hạ. Thật ra, tôi từng nghe kể một số trường hợp như vậy. Vài kẻ bắt cóc có sở thích kỳ quái, chăm bẵm cho nạn nhân của mình, dần dần khiến họ quên đi khao khát muốn trở về cuộc sống bình thường. Nhưng đó chỉ là nghe nói thôi, vì ở chỗ tôi, chưa ai thực sự trở về cả.

Sang ngày thứ tư, tôi đoán thế từ số vòng quay của kim đồng hồ treo tường, một người quay lại, chính là gã đàn ông đã hét lên khi tôi lao ra khỏi túi. Hắn lôi tôi lên một cái bàn sắt. Tôi vùng vẫy điên cuồng, muốn giãy ra khỏi tay hắn nhưng vô ích.

Hắn trói nghiến tôi xuống. Những tiếng gào thét của tôi chẳng mảy may tác động gì tới hắn. Hắn không hiểu ngôn ngữ của tôi cũng y như tôi không hiểu ngôn ngữ của hắn vậy.

Tôi kinh hãi nhìn hắn chậm rãi đeo găng tay phẫu thuật vào; động tác nâng tay vô cùng thành thục. Hắn lấy từ trong hộp đựng ra một con dao mổ sắc lẻm. Âm thanh kim loại va vào nhau lọt tới tai tôi thật chát chúa, xói vào óc tôi như tiếng dụng cụ tra tấn của quỷ sứ dưới địa ngục. Hắn chính là ác quỷ, căn phòng trắng này là địa ngục.

Lưỡi dao cứa qua da tôi, lách vào khớp tay. Máu tươi trào ra qua vết cắt. Tôi cảm nhận được rõ ràng cơn đau lạnh buốt từ con dao phẫu thuật. Nó rạch qua các cơ trên bắp tay, xỉa vào lõi trong cùng của khớp xương. Tên đồ tể nhấn mạnh lưỡi dao, toàn thân tôi tê liệt vì đau đớn. Hắn dùng dụng cụ nào đó chặt rời cánh tay tôi khỏi thân thể; tôi không cảm nhận được gì nữa, ngất đi.

Khi tôi tỉnh lại, vết thương đã cầm máu nhưng cơn đau lan tràn khắp cơ thể khiến tôi biết đây không phải một cơn ác mộng. Tôi cố nhúc nhích, đồ ăn thức uống được bày sẵn bên cạnh. Tôi không muốn từ bỏ, tôi muốn sống sót, tôi muốn trốn thoát khỏi nơi này. Vậy thì việc đầu tiên là cố gắng bình phục nhanh nhất có thể.

Sau hôm đó một thời gian dài, tay đồ tể không xuất hiện, chỉ có người mang thực phẩm đến cho tôi hàng ngày. Vẫn như cũ, rất hợp khẩu vị tôi, như thể bọn chúng đã tìm hiểu về tôi rất lâu rồi.

Sức khỏe của tôi dần dần hồi phục, cơn đau chỗ tay bị cắt đứt cũng dịu bớt nhưng tôi bắt đầu xuất hiện ảo giác tương tự hội chứng chi ma. Tôi cảm thấy cái tay đứt ấy vẫn còn đó với đầy đủ xúc giác. Hơn thế, tôi thấy nó hiện hữu một cách vật chất. Ban đầu nó rất nhỏ, sau dần dài ra, to lên rồi trở nên giống hệt cái tay đã mất.

Trong quá trình đó, tay đồ tể thỉnh thoảng lại tới, quan sát tôi với ánh mắt háo hức ghê tởm. Nụ cười của hắn khiến tôi sởn gai ốc. Tôi thậm chí có thể nhận thấy sự biến đổi trên nét mặt hắn qua thời gian. Ban đầu là tập trung, hơi bồn chồn lo âu, tiếp đến là giãn ra, thoải mái, rồi đến ngày thứ bảy mươi, hắn cười toe toét khoe những cái răng trắng ởn.

Cũng ngày hôm đó, cái chi ma hoàn thành công cuộc biến hình, nhìn y chang chi cũ, thậm chí còn không có sẹo. Dường như đây cũng là điều tên đồ tể chờ đợi; hắn dành cả ngày ngồi nhìn tôi, ghi ghi chép chép.

*

Tôi lại bị lôi lên bàn phẫu thuật. Lần này là hai chân.

Hắn chặt chân tôi tới tận bẹn, lộ ra cả xương trắng. Tôi nguyền rủa thượng đế tại sao không để tôi chết đi, tại sao đày đọa tôi khốn khổ thế này. Khi cơn đau dịu bớt, tôi phải tận mắt nhìn bọn chúng cắt xẻ phần thân thể bị chặt ra của mình thành những mảnh nhỏ, những lát mỏng dính rồi chia vào các hộp đựng. Họ soi chúng dưới kính hiển vi, gắng tìm hiểu điều gì đó với vẻ mặt tham lam, tò mò, khao khát.

Mất hai chân, tôi buộc phải lết bằng tay đến chỗ để thức ăn. Bản năng cầu sinh lại trỗi dậy khi màn tra tấn chấm dứt. Hoặc có thể Chúa vẫn chưa cho tôi được giải thoát.

Nỗi ám ảnh chi ma vẫn tiếp diễn y như lần đầu. Tôi lại cảm nhận được cục thịt nhú ra từ vết thương. Nó cứ thế to dần lên, hình thành chân mới. Ánh mắt tên đồ tể và bè lũ của hắn nhìn tôi càng trở nên thèm thuồng và điên dại. Chúng làm việc liên tục trong phòng. Có lần, một tên cầm tờ giấy chi chít chữ nhảy cẫng lên như phát hiện ra điều gì đó thú vị. Cả bọn đổ dồn ánh mắt vào tôi khiến tôi lạnh gáy, ngày thứ 13 sau khi “chi ma” của tôi phát triển hoàn chỉnh.

Có tiếng gõ cửa, cả đám đi ra ngoài, máy tính vẫn bật. Tôi bị nhốt giữa bốn bức vách thủy tinh nhưng có thể nhìn xuyên qua kính, xem được những thứ trên màn hình.

Đoạn băng đang phát khiến tôi giật mình kinh hãi. Đó là tôi mất chi nằm thẳng đơ… tôi mất chi lê lết ăn uống… tôi mất chi khập khiễng đi lại.. cái chi dần dần mọc ra, phát triển. Đó không phải là hội chứng chi ma mà nó là một cái chi bằng xương bằng thịt.

Tôi cố gắng bám vào thành thủy tinh để bò lên nhưng vô ích. Vách kính quá cao và trơn tuột. Không thể trốn thoát. Đây sẽ là địa ngục vĩnh cửu của tôi, cho đến khi tôi không tái tạo được nữa.

Tôi không biết làm cách nào để mình có thể chết.

Bọn chúng cũng không.

Thế nên chúng thử nghiệm khắp các bộ phận trên cơ thể tôi: chặt xẻo, móc mắt, moi tim… tất cả đều không giết được tôi. Cứ sau bảy mươi ngày, các bộ phận bị cắt lại tái sinh như lúc đầu.

Tôi đã học được ngôn ngữ của chúng.

“Kỳ diệu. Thật là kỳ diệu!”

Chúng nhìn chòng chọc vào thân thể nát bấy của tôi từng giây từng phút, chờ đợi bộ phận bị cắt đi được tái sinh.

Chúng xem đi xem lại video lấy từ camera quan sát như thể thưởng thức tuyệt tác điện ảnh.

Chúng nhắc đi nhắc lại: “Thật là kỳ diệu!”

Bọn chúng mổ xẻ, nghiên cứu tôi. Chỉ cần tìm ra nguyên lý tái sinh, bọn chúng có thể bào chế thuốc trường sinh bất tử.

Giá như chúng có thể hiểu ngôn ngữ của loài kỳ nhông Mexico, tôi sẽ nói với chúng: “Ngu xuẩn!”

Vạn vật trên thế gian sinh ra đều sẽ phải chết. Khát khao bất tử là vọng tưởng cuồng dại nhất. Nhân loại có thể vì theo đuổi ảo tưởng ấy mà hủy hoại giống loài khác, nhưng mãi mãi, cuồng vọng chỉ là cuồng vọng mà thôi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *