Tác giả: Nguyễn Huy Tưởng
NXB Kim Đồng
Ngày xưa xem phim mê mẩn tâm thần nhưng đến giờ tôi mới đọc sách. Tôi không có nhiều cảm xúc khi đọc vì có bao nhiêu thì đã phát tiết thời xem phim rồi, chỉ điểm lại đây một vài suy nghĩ.
Điều này không quá liên quan đến tác phẩm nhưng là băn khoăn của tôi trong thời gian dài. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao Tiệp dư Trần Thị Vịnh lại ngu thế, sai một tì nữ đẹp hơn hoa đến phủ Chúa thì khác gì mua vợ về cho chồng? Hoặc có thể lý giải rằng thẩm mỹ của phụ nữ và đàn ông rất khác nhau. Trong mắt thím Vịnh, Huệ chỉ thường thôi, nhưng dưới nhãn quan của chúa Trịnh, nàng lại là đại mỹ nhân. Đúng là sai một ly đi một dặm, bà Vịnh này cũng có tội gián tiếp chứ không thể bỏ qua.
Đám Bảo Kim đúng là một bọn vô dũng vô mưu, ngu si hết chỗ nói, đã thế còn manh động, so với Nguyễn Mại thì đúng là xách dép không đáng. Không biết năng lực, nhảy ra “cứu người” cuối cùng thành hại người, rồi để người khác cứu mình. Thật là một lũ ăn hại, ngoài mấy cái chữ nghĩa vớ vẩn ra thì không nên trò trống gì.
Nguyễn Mại được tác giả rất ưu ái, hội tụ đủ phẩm chất anh hùng, đến vợ chàng cũng đáng mặt anh thư, có thể hiểu chồng, tôn trọng chồng mà để chàng đi vào chỗ chết không hề ngăn cản nhụt chí anh hùng.
Đọc truyện, tôi học được thêm một lô từ tiếng Việt mới. Thật là tuyệt!
Nhưng trên hết, đêm nay tôi sẽ mơ về Đặng Tuyên phi. Tôi thích mỹ nhân, bất kể nàng ác như Đát Kỷ hay tiếp tay cho tội ác như Đặng Thị Huệ tôi vẫn thích. Nghe nói Đặng Tuyên phi cơ thể tự tỏa mùi thơm không thua Hàm Hương. Có nàng bên gối, đêm nay tôi sẽ ngủ rất ngon.