Tác giả: Konohara
Nếu không bảo đây là truyện của Konohara thì tôi không nhận ra. Truyện dễ thương nhưng không có gì đặc sắc cả. Chắc truyện hay nhất đoạn lý giải tại sao hai người bị bỏ rơi trên hoang đảo: hàng loạt các sự kiện tình cờ liên tiếp xảy ra một cách rất logic và hài hước. Đoạn mô tả thụ lúc đầu làm tôi cười lăn lộn. Tôi thích mỹ thụ nhưng cũng đọc nhiều bộ sửu thụ rồi nhưng chưa gặp bộ nào thụ vừa xấu vừa đáng ghét thế này: béo núc ních, ú ụ, phì nộn, đầy ngấn mỡ đến nỗi “béo” còn là nói giảm nói tránh; đã thế còn bẩn tính: đàn ông 30 tuổi vẫn mở miệng ra là mẹ mẹ, làm hỏng đổ tội cho người khác, ích kỉ, vô trách nhiệm. Cái khéo của tác giả chính là ở đây: bà đã lý giải cho sự xấu người xấu nết ấy rất hợp lý, đến nỗi tôi không ghét ẻm được nữa. Ngay cả việc ẻm bám váy mẹ cũng là một chi tiết nâng cao phẩm chất của ẻm. Từ một người bị mẹ bắt phụ thuộc, ẻm bị mẹ bỏ rơi ngay sau khi bà tái hôn trong lúc vẫn ngăn cản tình yêu của ẻm. “Má đã từng nói rằng tôi là người quan trọng nhất, là ý nghĩa cuộc sống của má. Vậy mà sau khi tìm được người khác, bà đã bỏ tôi chạy đến Miyagi với ông ta, mặc kệ tôi ở đây. Thật không công bằng! Tại sao má được sống cùng với người mình yêu, còn tôi thì không được phép gặp cậu?” Tác giả không tả sâu tâm trạng Imakura nhưng tôi có thể tưởng tượng một phần sự khó khăn anh gặp phải khi mọi thói quen bị đảo lộn, không còn chỗ dựa. Phải rất can đảm mới có thể bắt đầu lại mọi thứ ở cái tuổi hơn 30.
Trong truyện nhắc đến vấn đề một đứa trẻ không được học ngành mình yêu thích, một người phải làm việc mình không ưa thì chẳng thế tập trung hay dồn tâm huyết cho nó được. Mất thời gian, công sức mà cuối cùng chỉ nhận lấy khổ sở, thất bại.