Lần đầu tiên tôi được biết về sự tàn nhẫn của phụ nữ khi báo thù đó là khi đọc thần thoại Hy Lạp. Medea, để trả thù người chồng bội bạc mà giết chết 2 đứa con mình. Và lần thứ 2 là phim này – Pieta.
Đây là một pha trả thù hết sức cồng kềnh nhưng tôi có thể hiểu được tại sao bà ta lại chọn cách đó. Một người phụ nữ chân yếu tay mềm muốn báo thù cho đứa con duy nhất bị dồn vào đường cùng đến nỗi phải tự sát thì có thể làm gì? Nếu là phim Mỹ, hẳn người mẹ ấy sẽ đến võ đường, tập luyện điên cuồng, bái sư học nghệ để đập chết kẻ thù. Nhưng đây là phim Hàn, bà ấy trả thù bằng cách mang đến những bi kịch mới.
Con bà chết. Cõi lòng bà tan nát. Bà muốn kẻ thủ ác nếm thử cảm giác người thân duy nhất bị giết là thế nào. Phải tuyệt vọng đến mức nào mà một người mẹ mới có thể diễn vở kịch thương yêu với kẻ đã giết con mình? Phải tàn nhẫn đến đâu người phụ nữ ấy mới ra tay giết một “đứa con” khác.
Tôi thấy thương cảm cho Kang Do. Cuộc đời anh ta toàn bi kịch. Bị bỏ rơi từ nhỏ, lớn lên kiếm sống bằng bạo lực. Anh ta chưa bao giờ được thương yêu. Những ngày tháng được ở bên “mẹ” hóa ra vừa muộn mằn vừa giả dối. Khi Kang Do buông đao muốn thành Phật thì không ai độ nổi anh ta nữa. Cái giá anh phải trả là xứng đáng với những gì anh ta đã gây ra. Tôi chỉ tiếc anh ta vốn dĩ vẫn là con người, giá như anh ta được thương yêu thì đã không lầm đường lạc lối đến thế.
Người mẹ giả của Kang Do nhận được những gì bà muốn. Kịch bản trả thù diễn ra đúng như những gì bà biên soạn từ trước, chỉ trừ cảm giác thương xót dành cho kẻ thù. Đó cũng là cái giá bà phải trả khi dùng tình yêu thương để báo thù.
Đời vui quá hay sao mà nửa đêm đi xem phim này. Mình bị rồ rồi.
P/s: diễn viên đóng bà mẹ đẹp thật sự luôn.