HỌA PHỐ/BỐ

Tác giả: Tinh Nguyệt
Reviewer: Điền Yên
——

Ấn tượng đầu tiên của tôi với truyện là cái tên 画怖. Họa trong hội họa, 怖 trong khủng bố. Tôi không hiểu tại sao editor lại gọi là phố nhưng sau đó thì thấy bạn ấy giải thích là mình thích thì mình gọi thôi, nghe phố hay hơn bố nên dù biết là bố trong khủng bố nhưng vẫn thích khủng phố hơn. Tôi thấy thế cũng được. Quyền của người ta mà. Rồi rôi lại nhớ đến một bộ cũng nổi nổi thời kỳ đầu – “Cơ giáp khế ước nô đãi”. Tôi cũng không hiểu vì sao lại gọi là “nô đãi” mà không phải là “nô lệ” 🙂

Nhìn chung, tôi khá thích thể loại phá đảo qua từng bàn thế này. Một số người được lựa chọn để vào tranh. Nhiệm vụ của họ là tìm ra ấn chương hoặc chữ ký của tác giả để thoát ra ngoài trước khi bị giết. Nhưng mới chân ướt chân ráo bước vào tranh thì đào đâu ra manh mối để tìm. Vậy nên, những ngày đầu tiên sẽ có người chết. Nhờ cái chết của những nhân vật phụ xui xẻo này mà nhân vật chính tìm ra chân lý.
Bạn thụ xuất hiện như thằng thần kinh. Thánh mẫu không phải lối. Nhiều khi, tôi thấy nó không phải tốt bụng mà là ngu. May mà về sau thì đỡ dần. Có điều, đến đoạn cuối thì tôi lại ghét nó trở lại. Lý do là tác giả quá buff thụ. Mắc gì mà thi thoảng lại khen. Nó trưởng thành như thế nào, tài giỏi ra sao cứ để người đọc cảm nhận. Tôi ghét nhất kiểu viết áp đặt như này, sợ người đọc không hiểu chắc?
Công cũng được buff nhưng đỡ hơn. Mà về cơ bản, tôi không thích cp chính. Tôi thích bác sĩ Tần và Chu Hạo Văn (không biết có anh em gì với Chu Hạo Huy không) hơn. Thật ra, người tôi thích nhất là Phương Phỉ và La Duy. Tiếc thay, La Duy chết trong bức tranh thứ hai. Nếu không có cậu ấy, cả lũ chết hết trong bức đó rồi.
Tôi ấn tượng với một số bức tranh:
Bức Thế giới động vật: người thành bò, bò thay người ấy. Ý đồ của tác giả rất rõ ràng.
Bức Hải thương nhiên tê đồ: nếu tôi là người vào tranh, hẳn tôi sẽ chết ở bức này (nếu chưa chết ở các bức trước đó). Bức này cũng là bức mà Phỉ ca làm tôi mê luôn.
Đoạn cuối truyện hơi bị đao to búa lớn. Thật là hết cả hồn. Tuy nhiên, tôi khá thích ý tưởng của tác giả bởi nhiều khi, tôi cũng nghĩ mình đang sống trong một game của người khác.

Mức độ yêu thích: 7/10

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *