Tác giả: Tần Minh
Phát hành: Phúc Minh
Mở đầu tập truyện là 2 đoạn ngắn không đầu không cuối nhưng cực kỳ câu dẫn trí tò mò của độc giả. Mấy vụ án chính thức sau đó chẳng đả động gì đến 2 đoạn này, tôi đọc đến vụ thứ 3 vẫn chưa hiểu 2 đoạn đó liên quan gì đến tổng thể chuỗi vụ án nên cứ muốn đọc mãi.
Truyện vẫn có vài vụ án lẻ, không liên quan đến chuỗi, tạm không nhắc đến. Chuỗi án bắt đầu từ việc vợ hụt của Đại Bảo đến tìm anh nhờ kiếm giúp ông chồng đột ngột mất tích. Nói đến chuyện này mới thật ly kỳ. Spoil cái này không lan quyên đến vụ án nên nói luôn để câu giấy: Đại Bảo, cô vợ hụt Tiểu Dung và chồng cô – Đỗ Châu là bạn từ nhỏ. Đại Bảo và Tiểu Dung lớn lên, thuận lý thành chương mà kết hôn. Ai dè, đúng hôm đám cưới thì Đỗ Châu cướp dâu. Tôi thật không thể tha thứ cho loại đàn ông này, cướp lúc nào không cướp, cướp đúng lúc đầy đủ quan viên hai họ, chuẩn bị chốt sale. Thôi thì cũng đành đi, vụ này mấy cái MV xào hoài, cũng chẳng mới lạ. Nhưng cái tệ của anh ta là cướp dâu chứ không phải cướp rể. Nếu bữa đó Đỗ Châu phá đám rồi cầm tay Đại Bảo bỏ trốn thì có phải tôi đã được coi một màn đam mỹ kinh điển rồi không. Đúng là không thể chấp nhận được một hành động sai từ thiên thời, địa lợi cho đến nhân hoà.
Quay lại với trinh thám, Đỗ Châu biến mất không manh mối nhưng lại xuất hiện mấy cái xác kỳ lạ. Nạn nhân đều chết như thể bị bệnh, sơ ý… chứ không phải chủ tâm giết người. Gần như không thể xâu chuỗi sự kiện. Nếu trong miệng nạn nhân thứ 2 không thấy chiếc nhẫn cưới của Đỗ Châu thì không ai nghĩ ra nổi anh ta có liên quan đến vấn đề này. Các bước điều tra được tiến hành theo trình tự quen thuộc: khám nghiệm tử thi – – – > xác định thân phận, dò tìm tung tích, người cuối cùng và địa điểm cuối cùng thấy nạn nhân luôn cực kì quan trọng. Nếu muốn giết người, nhất định không được để ai biết mình gặp nạn nhân.
Các đầu mối bắt đầu có sự liên kết, phải nói là rất bất ngờ. Tôi nghĩ cũng có phần ăn rùa chứ thành phố đất rộng người đông thế, kết nối được với nhau không dễ tí nào.
Trùm cuối rất biến thái, đúng kiểu tao cóc làm gì sai, tao không giết nó, tự nó nhảy vào dao của tao.
Bài học đầu tiên rút ra sau tập truyện này đấy là đừng vào nhà nghỉ (thậm chí là khách sạn hạng sang) làm chuyện chim chuột. Nếu lỡ làm chuyện hở hang bị quay clip thì cũng không cần sợ. Một là kemeno, hai là báo cảnh sát, chứ loạng quạng đến chỗ hẹn bảo đảm bị thịt, không cướp tiền cũng cướp sắc.
Bài học thứ hai là nếu bị bắt cóc thì đừng có chống cự, bảo tồn thanh danh cái mẹ gì hết. Mạng sống quan trọng, thằng bắt cóc muốn gì thì cho nó cái đó. Hồi sau tính tiếp. Chống cự kẻ xấu toàn mất mạng, mà chết rồi thì còn làm ăn gì nữa. Tất nhiên, nếu bạn coi 1 số thứ cao hơn mạng thì cứ ưu tiên bảo vệ mấy thứ đó trước. Lỡ xui xẻo vớ phải đứa thích gian thi thì coi như chết vẫn nhọ.
Tập truyện này có đoạn đầu và đoạn cuối hay nhất. Đoạn đầu thắt nút, đoạn cuối cởi ra, chuỗi vụ án tưởng chừng không liên quan hóa ra lại móc với nhau rất hấp dẫn (tuy hơi ảo).
Vụ án lẻ thì có vụ ông bố thịt cả nhà vì nghi vợ ngoại tình, mình nhóm máu A, vợ nhóm máu B mà con nhóm máu O (nhà tôi cũng trường hợp này. May bố tôi đủ hiểu biết =))))) Thêm 1 vụ bách hợp hụt, hai cô gái bạn cùng quê dắt nhau lên thành phố làm gái. Cô xinh hơn chăm đi khách để nuôi cô kia. Bách hợp nở trong hoàn cảnh quá éo le nên tác giả không khai thác, chỉ bắn hint cho bách nữ tự ship.
Anh đẹp trai Lâm Đào sang đến tập này đã giảm hint với Hàn Lượng mà quay về với xây ngôn tình với em Thi Vũ. Tuy nhiên, với sợ ngớ ngẩn của anh thì rất có thể đến tập sau, Thi Vũ và mỹ nhân Trình Tử Nghiên sẽ quay sang chơi bách với nhau.
Sách có bìa lót đẹp, bookmark dày dặn, chữ ký tác giả dịch giả long lanh. Có một số lỗi typo, coi như Phúc Minh rất tiến bộ trong khâu biên tập. Có điều, cái tên Thi ngữ giả vẫn bị giữ là Lời của xác chết. Chắc bên biên tập muốn thống nhất tên gọi chứ dịch giả tập này chắc chắn không dịch như vậy. Dịch nuột, dùng 1 số từ ít khi gặp trong các bản chuyển ngữ dạo gần đây nhưng rất thú vị.
[…] Kẻ nhìn trộm –> review tại đây […]