Tác giả: Foxfoxbee
—–

Thấy bạn Bình Boog review có nhắc đến “Max, bi kịch của chúng tộc thượng đẳng” nên mình nhảy hố ngay nhưng đọc cuốn này, mình không nhớ đến Max mà nhớ đến Monster. Bởi vì nhân vật phản diện trong truỵên cũng là một con quái vật không tên giống như Johan Liebert, giống đến nỗi tôi nghĩ có phải tác giả lấy cảm hứng từ Johan hay không.
Truyện khá thú vị ở câu chuyện về dòng máu thuần chủng mang gen siêu việt. Sau chừng ấy năm, Suối nguồn sinh bệnh (Lebensborn) vẫn là chất liệu vừa đau thương vừa cuốn hút cho các tác phẩm liên quan đến chọn lọc gen. Mở đầu truyện là cô gái có cái tên Uông Vượng Vượng. Đọc đến đây, tôi đã phì cười. Tội nghiệp cô bé =))) May sao, đây chỉ là 1 cái tên giả. Tên thật của cô, không ai được biết ngoài bố cô. Nhưng ông đã mã hóa nó, cất vào két bảo hiểm mà bản thân ông không thể mở. Tóm lại, không ai có thể dò được tên của cô là gì. Lý do cho việc này lại được nhắc đến trong Âm dương sư: thời xưa, người ta không cho người khác biết tên mình, bởi vì “tên là câu chú ngắn nhất” cũng hiểm nhất.
Sau khi bố qua đời một cách kỳ lạ, Uông Vượng Vượng mới lần theo manh mối để tìm hiểu bí ẩn về thân thế của mình. Tình tiết truyện khá gay cấn, dính dáng từ quá khứ xa xăm lôi tới hiện tại. Tôi đặc biệt ấn tượng với nhân vật số 43. Hắn mới giống Johan làm sao: được sinh ra trong chương trình Lebensborn, không có tên. Có lẽ hắn đã từng khao khát một cái tên, nhưng để tồn tại, hắn buộc phải gạt bỏ hết nhân tính. Đoạn Đức quốc xã thất thủ, số 43 cầm súng bắn chết những người trong Trại Suối nguồn sinh mệnh làm tôi nhớ đến cảnh Johan khi còn nhỏ giết sạch tất cả mọi người trong tòa nhà. Số 43 là người duy nhất sống sót. Thậm chí còn hơn cả thế. Hắn vĩnh viễn mất đi thời gian. Thời gian đã dừng lại ở thời điểm hắn bị tiêm “máu của thần”. Hắn không già đi, cũng không thể chết, ngay cả những vết thương dang dở cũng không thể khép miệng. Con người có sinh lão bệnh tử nên có những kẻ luôn khao khát có được quyền năng bất lão bất tử của thần. Nhưng bất tử liệu có phải là hạnh phúc thực sự?
Cuối truyện kết như dở hơi =))) Trừ 3 điểm. Ngoài ra, tôi ghét chi tiết đứa con thế thân. Để bảo vệ Vượng Vượng, bố cô tạo ra một đứa trẻ từ tinh trùng của mình và trứng của cô gái thuộc dòng họ liên hôn, dùng đứa bé đó làm lá chắn bảo vệ cho Vượng Vượng. Ơ hay, đó không phải cũng là con ông sao? Hay vì nó không phải sinh ra từ trứng của người phụ nữ mà ông yêu nên ông chỉ coi nó là đồ vật? Cô bé ấy không có lỗi gì nhưng cả đời không được yêu thương thực sự, hoàn toàn chỉ là quân cờ, kết cục ra sao không rõ.
Nhìn chung, truyện đọc cũng được mà đầu voi đuôi chuột 🙂

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *