Tác giả: Tùng Ưng
Phát hành: Quảng Văn
NXB Văn học
Nửa đầu truyện lê thê buồn ngủ kinh hồn. Nếu không nhờ Ngô Tà bảo đoạn sau hay thì tôi đã bỏ cụ nó rồi. Mô tả án mạng này kìa thì cũng thôi đi, chèn dăm cái tả cảnh tào lao, họp hành hội nghị vào như để khoe kiến thức. Đề cập qua là đủ rồi. Hận nhất là cái mô tả vết xước trên ngực nạn nhân mà không vẽ cho người ta cái hình làm tôi tưởng tượng hoài không ra, mãi đến đoạn tìm văn tự giáp cốt mới hiểu. Đây, cái hình mà tác giả viết là cái ngoài cùng bên trái, là chữ gốc của chữ Hoả (火) ngày nay, nhìn như cục tiền, cũng giống dãy núi.
Vì biết truyện này là trinh thám xã hội rồi nên tôi rất chờ đợi câu chuyện đằng sau nó. Riêng về khoản này thì tôi vừa hài lòng vì chuyện đủ bi thương, vừa khó ở vì nó được nhắc đến hơi sơ sài. Thôi thì thể loại mới, không trách tác giả.
Tôi thấy thương Chung Đào. Một người mang trong lòng nỗi bi thương ám ảnh lớn đến mức nào mới có thể nhìn mây hồng thành biển lửa. Làm sao con người có thể sống ngần đó năm với nội hận thù sâu nặng đến thế. Mỗi đêm mỗi ngày đều là ác mộng. Khiến người đọc cảm khái là một thành công của tác giả. Nhưng ở Lửa thiêu rừng hạnh, Tùng Ưng chưa khiến tôi căm hận nhảy dựng lên với Hồ Tử Hạo dù tội ác của hắn là loại tội ác tôi ghê tởm nhất thì đó là do văn phong của tác giả chưa chạm được đến tôi (đến người khác thì tôi không biết).
Ngoài ra, truyện còn không ít đoạn chưa hợp lý. Ví dụ như không lý giải tiếng Harmonica vang lên 2 lần trong toà nhà, hung thủ cực kỳ thông minh, cẩn trọng mà lại vứt moẹ cái can nhựa vẫn còn dấu tay mình ở hiện trường; tống tiền biết mở tài khoản ma nhưng lại ngu si lấy điện thoại công ty gọi điện…
Cái kết lần nữa khiến tôi băn khoăn về việc cá nhân trả thù. Về lý trí, tôi hiểu kẻ phạm tội sát nhân, dù động cơ là gì, cũng phải đền tội truớc pháp luật. Đó mới là sự công bằng của luật pháp mà tôi kỳ vọng. Thế nhưng, bằng tình cảm, với những kẻ thủ ác không thể bị pháp luật sờ tới, chẳng những không bị quả báo mà còn ngày ngày ăn nên làm ra, sinh sống sung sướng thì tôi lại mong luật rừng ra tay. Tôi nhớ trong Conan, vụ ông giám đốc bảo tàng giết người vì kẻ bị giết rất xấu xa, rất đáng chết, có câu là “hiệp sĩ giết ác quỷ thì tay cũng vấy máu rồi”. Tôi cũng lại nhớ Đức Phật nói: “ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục”. Luôn luôn cần có người tử vì đạo. Vấn đề của cá nhân tôi là dù tôi ủng hộ hay phản đối những người này, tôi đều tự phá vỡ các giá trị cơ bản ít ỏi của bản thân. Chung quy, giống như luật pháp, nguyên tắc được sinh ra chỉ để bị vi phạm.
—
Chuyên mục soi hint
Nhiếp Phong và Tiểu Xuyên bắn hint tung toé. Ngay từ đầu em Xuyên đã đặt lòng tin vào anh Phong, đã thế mỗi lần nhắc đến anh là sáng mắt tươi mặt, ca ngợi hâm mộ anh hết lòng. Nhưng vì lý do thời đại, đương nhiên hai người chả đến được với nhau. Thật là 1 cái kết BE cho cái thuyền của tôi.
Chấm điểm: 7
[…] Lửa thiêu rừng hạnh –> rv ở đây […]