(Tuyển tập tản văn Thương – Yolo, 2016)
Phố hoa rực rỡ muôn vạn sắc màu, biển người mênh mông mà sao em chỉ thấy duy nhất một bóng hình? Có phải vì thế giới của em nhỏ bé quá, chỉ dung chứa được một người? Người ấy khẽ khàng đến bên em như bước chân mùa xuân, dưới trời hoa một mảng hồng phai.
Xuân lắc rắc mưa bụi, long lanh trên tóc em tựa những mảnh pha lê bé xíu. Gỡ viên đá pha lê, soi mình vào nhau. Trong vắt vô ưu, thấy cả trời xanh trong mắt biếc. Em đã nghĩ rằng, nếu có đủ quyền năng, em sẽ biến phút giây này trở thành vĩnh cửu. Chỉ mãi đến khi chia xa em mới hiểu, chẳng cần phép thuật cao siêu, khoảnh khắc ấy, tự bản thân nó đã bất biến rồi.
Sưa rơi như tuyết trên áo, dịu dàng dấu hôn tha thiết xa vời. Bông hoa trắng muốt, lẻ loi ép giữa trang sách đọc dở dang. Chuyện tình yêu đối khi là thế, mãi mãi không giở đến trang cuối cùng.
Phố nhuộm tím bằng lăng, cánh mỏng manh tan tác. Hoa rơi như mưa dọc con phố vắng. Cơn gió mùa hè nóng cháy tạt vào má em bỏng rát, đau đớn hơn cả vết xước trong tim. Buồn thương hay nuối tiếc, em cũng không biết nữa.
Phố dài và rộng quá, em đi mãi chẳng thể đến nơi. Chẳng phải vì gì cả, chỉ là không ai chờ em ở cuối con đường. Người ấy từng bảo em rằng, chúng ta là cặp nam châm cùng dấu, ở cạnh nhau không hợp lẽ thường; anh phải đi tìm cực kia của mình, và em cũng thế nhé. Em cười lặng im. Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, khi yêu thương nhạt nhòa sau toan tính, còn điều gì níu giữ hai kẻ lại bên nhau?
Thềm đá tam cấp đầy sương, phố đẫm hương ngọc lan hun hút, giống một đêm nào đó rất xa xôi. Em ngâm nga câu thơ ngày ấy, thanh âm tan vào tĩnh mịch của đêm:
Người xa rồi còn nhớ
Giờ phút ta ngồi đây
Cùng gỡ mưa trên tóc
Lớp lớp hạt giăng đầy.
Phố quay quắt trong gió bấc, lạnh se sắt lòng. Em kéo cao cổ áo, rụt đầu lút vào lớp lông. Ấm áp ngày nào đã trôi xa rồi. Trang sách nơi em dừng lại viết, muốn có vô hạn ảnh qua hai tấm gương, chỉ cần đặt chúng đối diện và song song với nhau. Đúng vậy, song song, chẳng bao giờ gặp gỡ nhưng vĩnh viễn cạnh nhau, không giống như hai đường thẳng, cắt nhau một lần rồi xa nhau mãi mãi, tiến về vô cực.
Còn một mình trên phố, em đã dần quên tên anh.
Phố không mùa nữa, em không chờ nữa, chỉ có lá vẫn rơi trên thềm cũ.