Tác giả: Phong Duy
Họa sĩ: Leila
Phát hành: IPM
Đọc Nam Cực Tinh từ hơn một năm trước nhưng đến giờ mới viết nhận xét. Tôi thường làm như vậy vì chỉ những cuốn sách tuy đã đọc lâu rồi nhưng vẫn khiến tôi có cảm giác như mới đọc ngày hôm qua mới đáng để tôi viết cảm nhận (không phải cành cao mà là lười chảy thây :()
Ban đầu, tôi không kỳ vọng nhiều về Nam cực tinh vì nghe các ý kiến khen chê trái chiều trên mạng. Trước Nam cực tinh, tôi đã đọc 1 tác phẩm khác của Phong Duy nhưng thậm chí không nhớ nổi tên nên chẳng có tí ấn tượng gì về tác giả này. Vì vậy, khi đọc đến Nam cực tinh, tôi bất ngờ đến choáng váng vì không nghĩ nó hay đến thế. Tình tiết hấp dẫn, văn phong lôi cuốn khiến tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên kia.
Khi tôi mua sách tại Hội chợ sách, anh bán hàng nói “đây không chỉ là đam mỹ mà còn là lòng yêu nước”. Quả là đúng thế, nhất là đoạn đối thoại của Nam Cẩn với Lệ Vĩ. Tôi không nhớ được chi tiết từng câu chữ, nhưng đại ý của nó là: những kẻ ngoại xâm sẽ thất bại vì với họ, đó chỉ là một cuộc chiến tranh. Nhưng với những người bảo vệ tổ quốc, đó là tất cả. Họ sẽ luôn thắng vì nơi ấy là quê hương họ.
Các nhân vật trong truyện, dù chỉ là nhân vật phụ cũng để lại ấn tượng sâu sắc. Có lẽ Tân Nam Cẩn là một trong những bạn thụ mà tôi thích nhất: thông minh, kiên cường, tinh tế, và cũng tàn nhẫn. Tàn nhẫn với người mình yêu, với bản thân mình, chỉ vì gánh trên vai một trách nhiệm quá nặng nề.
Nhiều khi tôi tự tưởng tượng ra “hậu” Nam Cực Tinh để cho Nam Cẩn và Lệ Vĩ một chút ấm áp nhưng tôi biết rõ, cái kết của Phong Duy là cái kết hoàn mỹ nhất cho tác phẩm.
Chấm tác phẩm này 9/10: Trừ 1 điểm vì đoạn mở đầu không hay lắm mà đọc xong không biết đâu là couple chính.
Và điểm 10 cho minh họa của Leila. Ánh mắt của Nam Cẩn và Lệ Vĩ quá tuyệt. Nam Cẩn thì vừa yêu thương vừa đau khổ kìm nén. Lệ Vĩ thì vừa si mê vừa chờ đợi. Hu hu, thế mà bà tôi lại nhân lúc tôi không có nhà vứt cái poster đó ra xe rác *khóc một nghìn dòng sông*.