Tác giả: Nguyệt Quan
Người đọc Đình Duy
Reviewer: Điền Yên
———-
Ban đầu, tôi nhảy hố này vì thấy nam chính có vẻ giống mình: lười biếng, không có chí tiến thủ, chỉ thích ăn no rồi nằm chời chết.
Dương Lăng lẽ ra được xuyên làm vương gia nhưng vì bánh xe luân hồi bị chệch tí xíu nên hắn xuyên vào thân xác một tú tài yếu bệnh. May cho hắn, nương tử của hắn là Hàn Ấu Nương vừa xinh đẹp dịu ngoan lại còn giỏi võ, khiến tôi không thể không nhớ đến Song Nhi. Ban đầu là cảm động trước tấm lòng của nàng, biết mình sẽ đoản mệnh nên Dương Lăng chỉ nghĩ làm sao trước khi mình chết thì thu xếp cho nàng một cuộc sống sau này tốt đẹp. Rồi thì hai người ở cạnh nhau, củi khô lửa bốc, hắn thật lòng yêu nàng. Nhưng điều đó cũng không khiến hắn không thích Mã Liên Nhi xinh đẹp như hoa như ngọc. Thật ra thì tôi cũng thông cảm. Tôi gặp gái đẹp trai xinh cũng đâu kiềm được lòng mến mộ. Dương Lăng cũng rất kiềm chế bản thân, biết mình có Ấu Nương, dù Liên Nhi ra sức câu dẫn, hắn cũng vẫn luôn từ chối. Đoạn này, tôi cũng phục Dương tú tài, nghĩ bụng được đấy anh giai, hơn đứt Vi Tiểu Bảo.
Con ả Mã Liên Nhi này, ban đầu tôi cũng có cảm tình vì cô nàng mạnh mẽ, phóng khoáng, xinh đẹp lại biết điều. Nhưng tiếp sau, khi ả mê Dương Lăng bất chấp thủ đoạn thì tôi không mê nổi. Lúc mới ra sân thì cũng nói hay lắm, nào là phụ nữ phải thế lọ, đàn ông thì thế chai, tưởng như tâm cao khí ngạo, không bao giờ chấp nhận thân phận kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng. Cơ mà khi si mê Dương Lăng rồi, cô ả lợi dụng nhan sắc, tận dụng hoàn cảnh cả hai đang nguy hiểm, tâm hồn yếu đuối, gạ Dương Lăng bỏ vợ để lấy cô ta. Ôi mẹ ơi con khốn đũy thõa này. Một mặt nó chị chị em em thân thiết với Ấu Dương, một mặt nó quyến rũ chồng người ta. Dương Lăng kiên quyết từ chối thì nó xoay sang bảo thôi làm thiếp cũng được. Vẫn bị từ chối, khi trở về thành, nó cố tình thả thông tin cô nam quả nữ qua đêm cùng nhau hai mình trong rừng, có ý lợi dụng tiếng nói của quần chúng bức Dương Lăng phải cưới mình. Thôi thì còn đủ chiêu khóc lóc ra vẻ nữa. Dương Lăng vẫn kiên định ý chí một vợ một chồng cho đến chương 34.
Đến chương này, Dương Lăng đã xiêu lòng, hẹn Liên Nhi 3 năm sau, nếu hắn chưa chết thì sẽ cưới nàng.
Thôi, tôi xin dừng truyện ở đây. Bất kể về sau Dương Lăng và Liên Nhi có nên duyên phu phụ không, tôi cũng không tải nổi sự phản bội về gốc rễ này. Đàn ông muôn đời vẫn là đàn ông, như Jonhny Fontaine nói: “gái đẹp cứ xáp vào, sức đâu tôi chịu mãi được.”
Ai đọc hết bộ này rồi spoil cho tôi đoạn sau phát =))))