Phát hành: Bách Việt
Bạn đã bao giờ muốn một ai đó chết quách đi chưa? Bạn đã bao giờ muốn giết một ai đó chưa? Khi đọc 2 câu hỏi của tôi, có cái tên nào hiện lên trong đầu bạn không? Tôi nghĩ sẽ có nhiều người thầm trả lời rằng “có”. Chúng ta không phải đức Phật nên hầu hết đều sẽ có lúc rơi vào cảm xúc tiêu cực như giận dữ, căm ghét, thậm chí hận thù ai đó, đến nối ước rằng hắn chết đi cho nước nó trong. Và nếu đủ đảm lược, có khi bạn đã ra tay rồi. Thế đấy, ý nghĩ giết người phổ biến hơn bạn tưởng nhiều.
Tôi bị thu hút vào Người lạ trên tàu vì lời giới thiệu bìa 4 sách: những con người bình thường nhất cũng có khả năng phạm phải những tội ác ghê tởm nhất qua những cách thức tầm thường nhất. Tôi muốn xem xem tác giả sẽ viết về những con – người – tội – phạm bình thường, phổ thông này giết người ra sao. Và tôi đã không phải hối hận khi xem sách.
Guy Haines có một cô vợ cực phẩm. Cô ta ngoại tình nhiều lần, lần này thì có bầu với tình nhân. Khốn nạn hơn là cô ta không muốn li dị ngay (vì tình nhân của cô ta chưa hoàn thành xong thủ tục ly hôn với vợ), vì thế, cô ta yêu cầu Guy phải chăm sóc cô ta, đưa cô ta đi chơi cho đến khi cô ta đẻ hoặc lấy chồng mới. Má ơi, tôi không hiểu về văn hoá và luật pháp Mỹ nên cá nhân tôi thấy con mụ này đúng là một con điên trơ tráo. Có thể suy nghĩ đó không liên quan đến văn hoá Mỹ bởi có một người lạ trên tàu mà Guy tình cờ gặp gỡ cũng nghĩ giống tôi.
Bruno là một chàng trai gia đình khá giả, luôn hục hặc với ông bố. Nói chính xác ra thì Bruno căm thù bố mình. Cậu ta nghĩ ra một phương án giết người thú vị: giết thay. Tức là cậu ta sẽ giết vợ Guy còn Guy giết bố cậu ta để đền ơn đáp nghĩa (thực ra, tôi thích kiểu lấy thân báo đáp hơn). Cảnh sát sẽ không thể tìm ra hung thủ vì cả 2 đều chưa có tiền án tiền sự, không mối quan hệ lẫn động cơ giết người. Thật là một ý tưởng điên rồ và hấp dẫn. Nhưng Guy không ham hố gì với ý tưởng này. Anh trốn tránh Bruno. Có điều Bruno quá thông minh và điên khùng. Hắn không buông tha cho anh.
Bruno thực sự đã ra tay giết vợ Guy. Thủ pháp đơn giản đến không thể đơn giản hơn: tìm đến nhà, bám theo sau, rình lúc không ai để ý thì bóp cổ chết. Hiện trường hoàn hảo đối với nhân viên điều tra: đầy đủ vân tay, dấu giày. Nhưng họ không tìm ra thủ phạm. Vì Bruno tự dưng xuất hiện từ trên trời, chẳng ai hay ai biết.
Phần sau của vụ án, mời các bạn tự đọc kẻo tôi lại spoil hết cả truyện. Điều tôi muốn viết ở đây là tình cảm giữa hai bạn Guy và Bruno. Ở trang 234, Guy nghĩ mình yêu Bruno, còn Bruno thú nhận mình thích Guy từ ngay đoạn đầu truyện. Tuy nhiên, đây không phải kiểu tình yêu nam nam thông thường vì tôi thấy hai người này điên khùng hết sức. Cả hai đều cô đơn, gặp nhau trên một chuyến tàu xa lạ. Người này là phần thiếu của người kia. Bruno đích thực là một tên quỷ súc công. Hắn ám ảnh Guy, bám theo Guy ngay cả trong giấc ngủ. Có lúc, tôi tưởng mình sắp được xem GV đến nơi rồi thì Guy tỉnh giấc và nhận ra Bruno không hề ở đó. Bruno muốn độc chiếm Guy, cố gắng tạo ra một mối liên kết vững chắc không gì chia cắt nổi. Guy vừa căm hận chuyện đó vừa dung túng cho Bruno. Trong thâm tâm, anh cũng không muốn xa hắn. Hắn là một phần của anh.
Tác giả viết tâm lý rất hay. Các trường đoạn tâm trạng của Guy và Bruno đều tinh tế và đầy cảm xúc. Ví dụ như đoạn ở trên tàu, nỗi cô độc của Guy và Bruno được viết hay tuyệt vời, đặc biệt ở cái cách Bruno hỏi Guy rất nhiều câu nhưng hầu như không thèm nghe trả lời gì cả. Cậu ta đang đắm chìm trong nỗi cô đơn của chính mình. Hay đoạn mô tả tâm trạng Bruno khi đi giết vợ Guy. Cảm giác sung sướng, kích động đến run rẩy của hắn khiến tôi thực sự tò mò không biết giết người có tuyệt đến vậy không.
Xét về mặt trinh thám thì không có gì để nói vì hung thủ và thủ pháp giết người, tác giả viết lù lù ngay từ đầu, không hề che giấu. Quá trình tay thám tử tư điều tra cũng chỉ nhắc đến trong vài dòng. Người lạ trên tàu xếp vào dòng tiểu thuyết tâm lý có yếu tố hình sự thì hơn.
Bìa đẹp, tông màu lạnh, một chuyến tàu đi vào nơi băng giá. Chữ hơi bé nên đọc đau mắt :(((