Nhân dịp Giáng sinh, được Cát Vũ giới thiệu cho bộ “Ông già Noel, cười một cái”, tôi hăm hở coi luôn. Vốn không hy vọng mấy vào đam đời đầu nhưng bộ này khá hơn tôi tưởng nhiều dù vẫn có vài bug và edit hơi ẹ một chút.
Vị Phồn thiếu tiền nên đi làm quản gia cho một nhà giàu. Thiệu Nhạc vì thân thể tàn phế nên sống khép kín, khó ưa, lại ôm trong lòng mối tình câm với anh trai Vị Phồn. Hai người trải qua những ngày khá tốt đẹp, chủ yếu nhờ Vị Phồn rất tốt tính. Đùng một cái, cuộc sống của Thiệu Nhạc bị đảo lộn khi mẹ kế cuỗm sạch tài sản bỏ đi, chỉ để lại cho anh cái xe lăn. Bị dồn đến đường cùng, dù chân có què, anh cũng phải học cách đứng lên, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Lúc anh khó khăn nhất, Vị Phồn luôn ở cạnh anh. Anh chậm rãi nhớ lại lời cậu nói cách làm thế nào để quên người yêu cũ: “chỉ cần thời điểm tới, gặp gỡ một người khác, đối với người hiện tại từng yêu đến chết đi sống lại, đau đến không thở nổi cũng bất tri bất giác từ từ phai nhạt”. Anh nhận ra mình đã gặp người này rồi, có điều truớc kia chưa nhận ra mà thôi.
Truyện hơi kịch ở vài tình tiết nhỏ do tác giả có lẽ hơi non tay khi cố tạo sự hoành tráng cho mâu thuẫn nhưng không quá đáng, có thể cho qua được. Điểm cộng là tâm lý nhân vật khá ổn, tự nhiên, không bèo nhèo, không gò ép. Kha khá các tình tiết dễ thương, hợp lý.
Tổng điểm: 7
Đọc nhân ngày lễ rất ổn.