Thời đại 4.0 này, đúng là cái gì cũng có thể xảy ra được. Hạ Dương cảm thán khi điện thoại ting ting báo tài khoản nhận được tiền.
Hạ Dương bập vào cái nghề này một cách hết sức tình cờ. Chẳng là cô có chút nhan sắc, lại thêm ăn nói dễ nghe nên được đứa bạn thân nhờ kiểm tra người yêu.
– Test người yêu?
Nghe Vân nói, Hạ Dương nhảy dựng lên. Đùa gì vậy? Kiểm tra lòng chung thủy của người yêu chính là hành động đẩy tình yêu xuống vực nhanh nhất. Khi một người nảy sinh suy nghĩ phải kiểm tra đối phương tức là trong lòng họ đã manh nha mầm mống nghi ngờ, mà hạt giống nghi ngờ, nhất là của phụ nữ, một khi đã gieo xuống thì không bao giờ hết. Nó sẽ nảy nở sinh sôi hoặc ngấm ngầm ngủ yên chờ ngày vươn lên khỏi mặt đất. Kiểm tra xong thì sao? Nếu đối phương chung thủy, anh ta sẽ cảm thấy bị tổn thương nặng nề, dẫn đến chia tay. Còn nếu đối phương hai lòng, chia tay là kết cục đã được sắp đặt sẵn. Hạ Dương không muốn làm một việc vô nghĩa như thế, cơ mà Vân năn nỉ quá.
– Chuyện này chỉ tao biết, mày biết, trời biết, đất biết. Lộ thế nào được? Nếu anh ấy pass bài test của mày, tao mới yên tâm làm đám cưới. Chẳng lẽ mày nỡ để tao lấy một kẻ lăng nhăng à?
Nói đến đây, Vân lại thở dài. Hạ Dương hiểu lắm chứ, cô bạn này nhìn bề ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm rất chông chênh. Cha mẹ Vân li dị do bố ngoại tình nên cô luôn sợ hãi mình đi vào vết xe đổ của mẹ. Nếu buộc phải chia tay thì chia tay trước khi cưới đỡ phiền phức hơn. Hạ Dương phất cờ trắng đầu hàng, đồng ý đóng vai bé ba giả vờ xen vào cuộc tình giữa Vân và Thắng.
Không làm thì thôi, đã nhận lời là phải làm tử tế, bài kiểm tra nhất định phải có độ khó kha khá. Dễ quá, về sau gặp “con giáp thứ mười ba” cao tay thực sự thì làm sao chống đỡ nổi? Hạ Dương không lấy thông tin từ Vân, mọi thứ thường bị bóp méo qua con mắt của kẻ đang yêu mà. Thay vào đó, cô lên mạng, đọc tất cả bài đăng trên Facebook của Thắng, xem cả những người thường xuyên tương tác với anh ta. Thời buổi @, con người dễ mất cảnh giác khi lên mạng, bản chất bình thường bị che giấu của họ có thể thể hiện qua những bình luận, bài đăng tưởng như vô thưởng vô phạt. Ngay cả khi họ hạn chế gửi bình luận thì sở thích, quan điểm cá nhân cũng có thể bộc lộ thông qua những chủ đề mà họ quan tâm. Sau khi nắm bắt hòm hòm về Thắng, Hạ Dương dùng nick ảo nhắn tin cho anh ta. Cái tài khoản Facebook này được lập từ mấy năm trước, rất chăm chỉ đăng bài, trông thật hơn cả thật, ảnh đại diện đương nhiên là một cô gái xinh đẹp, quyến rũ.
– Em chào anh ạ, em muốn ứng tuyển vào vị trí họa sĩ thực tập. Bên anh đã tuyển được người chưa ạ?
Đóng vai cô bé sinh viên mới ra trường đang tìm việc, ngây ngô khờ dại, hâm mộ cuồng nhiệt đàn anh kinh nghiệm phong phú, đi làm mấy năm đã lên trưởng nhóm, Hạ Dương nhanh chóng giành được tình cảm của Thắng. Vị trí thực tập sinh kia đã tuyển đủ người, Hạ Dương biết từ lâu, chẳng qua cô kiếm câu chuyện làm quà mà thôi.
Thắng chinh phục Vân nhờ tính tình nhiệt thành, ngay với “cô bé đàn em” có nick Tư Quân này cũng thế, hỏi một đáp mười, chân tình tới mức Hạ Dương nghĩ Vân lo lắng quả thực có nguyên do. Với một người đàn ông như thế này, cho dù ban đầu anh ta không có ý gì, nhiều cô gái vẫn muốn lao vào “chiếm quyền sở hữu” anh. Mấu chốt ở đây là anh có chống cự lại được sự tấn công đó hay không.
Bài kiểm tra cuối cùng đơn giản nhưng không phải ai cũng qua được.
– Em xin lỗi vì làm phiền anh nhiều như vậy. Anh hướng dẫn mãi mà em vẫn không làm được a hu hu – Hạ Dương gửi tin nhắn, tỏ ra hết sức áy náy vì sự ngốc nghếch của mình.
– Em… có thể nhờ anh chỉ dạy trực tiếp được không ạ? – Rồi như chợt nhớ ra điều gì, “Tư Quân” gõ tiếp – À, thế cũng không được. Lỡ may người yêu anh nhìn thấy rồi hiểu lầm thì ngại lắm.
Hạ Dương nhìn dòng tin nhắn mình vừa gửi đi, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, chờ đợi.
Màn hình báo đối phương “đã đọc” nhưng hồi lâu sau, Thắng mới trả lời:
– Anh làm gì đã có người yêu, còn đang sợ ế đây này.
Đọc câu hồi đáp, tinh thần đang căng thẳng của Hạ Dương rơi bịch xuống. Vậy là xong, Thắng đã thua, anh ta không thể vượt qua bài kiểm tra này.
Hạ Dương đong đưa thêm một lúc, chua xót nhìn Thắng rớt đài rồi kiếm cớ đăng xuất. Cô thẫn thờ nhìn màn hình hồi lâu, tưởng tượng ra cái kết của cuộc tình Vân – Thắng.
Vân chia tay Thắng rất dứt khoát. Trước bằng chứng là ảnh chụp màn hình với Tư Quân, Thắng tức giận mắng nhiếc Vân “chơi chiêu” với mình.
– Anh không phản bội tôi thì ai chơi chiêu được với anh? – Vân thất vọng hoàn toàn về người đàn ông mình từng dành cả thanh xuân, lạnh lùng đáp trả. Cô chán ngán tới mức không muốn tốn thêm bất kỳ lời nào với kẻ này, xách túi đứng lên đi về. Ngay hôm sau, Vân bắt đầu chuyến hành trình xuyên Việt như thể muốn bắt đầu một chặng đường mới.
Còn Hạ Dương, chẳng hiểu vì sao, từ sau lần đó, thỉnh thoảng lại có người tới nhờ cô kiểm tra lòng chung thủy của người yêu. Vân chỉ trời thề thốt mình không hé răng với ai về việc này, Thắng chắc chắn cũng chẳng dại gì lộ ra chuyện đáng xấu hổ như vậy. “Thế chắc nghề chọn người rồi, thôi thì thu tiền đi cho đỡ mất lộc. Công việc đàng hoàng, không vi phạm pháp luật, còn giúp người trong cuộc sáng mắt ra thì ta làm chứ có gì mà ngại”, Vân khuyên.
Thế là Hạ Dương làm.
Các khách hàng của Hạ Dương đều là nữ. Có lẽ đàn ông ngoại tình nhiều hơn, hoặc cho dù nghi ngờ bạn gái hay vợ mình thì cũng chọn phương án xử lý khác. Thỉnh thoảng, Hạ Dương nhận được những đơn hàng tưởng chừng như bình thường nhưng kết thúc lại khác thường.
Khách hàng hôm nay của Hạ Dương cũng là một cô gái. Yêu cầu của cô không khác gì các khách hàng trước – muốn Hạ Dương kiểm tra khả năng chống cự lại sự quyến rũ của người yêu mình. Điều khác biệt ở đây là anh chàng này không dùng mạng xã hội. Hạ Dương không sao tiếp cận được anh ta theo cách thông thường cô vẫn làm, chỉ còn cách gặp trực tiếp. Thật tình, Hạ Dương rất ngại dùng phương pháp này vì cô sẽ phải cải trang do không tiện để lộ thân phận Hạ Dương chính là Tư Quân. Mặc dù công việc này không phạm pháp nhưng vẫn còn quá mới mẻ, dễ gây phản cảm với nhiều người.
Hết giờ làm việc, Hạ Dương đội tóc giả, đeo lens đổi màu mắt, ăn mặc thật bốc lửa rồi xách đồ đến phòng tập gym quen của Quân – tên đối tượng lần này. Vừa bước vào, Hạ Dương đã hút chặt vô số ánh mắt, cả của đàn ông lẫn phụ nữ. Cô đi tới đâu, người ta nhìn theo tới đó, thân hình đồng hồ cát săn chắc này không phải dạng vừa đâu.
Hạ Dương quét mắt ngang căn phòng, phát hiện ra Quân đang chạy trên cái máy trong góc, quay lưng về phía cửa ra vào, trông có vẻ khá phù hợp với tính cách hướng nội của anh. Vị trí đó có vẻ không đắc địa nên máy chạy bên cạnh vẫn còn trống, cô vội chớp ngay cơ hội lại gần.
Cô nhìn bảng điều khiển của máy chạy, giả vờ ấn ấn mấy cái nút ra vẻ không thông thạo lắm, lấy cớ hỏi han đối tượng. Đàn ông thích nhất dáng vẻ khờ khạo của phụ nữ mà. Đó chẳng phải cơ hội cho anh ta thể hiện với nàng ư?
Hạ Dương quay sang máy bên cạnh, thỏ thẻ:
– Anh gì ơi?
Tiếng nhạc trong phòng tập khá to nhưng Tùng Quân vẫn nghe rõ tiếng gọi của Hạ Dương. Anh cuống chân suýt ngã, may mà bám kịp vào tay vịn của máy. Anh nhấn nút tắt, chờ băng tải dừng lại hẳn mới quay sang cô gái bên cạnh. Cô rất xinh đẹp, đôi mắt to đeo kính áp tròng màu tím, mái tóc ngắn gẩy light thời thượng, nhoẻnmiệng cười tươi tắn. Nhịp đập trái tim anh bỗng trở nên rối loạn. Anh đỏ mặt lắp bắp:
– Có… có chuyện gì?
Ánh mắt Hạ Dương thoáng tối sầm. Mới thế này đã rung rinh thì chống chọi được bao nhiêu đòn tấn công? Nhưng cô nhanh chóng khôi phục dáng vẻ ban đầu, nở nụ cười đã hạ gục nhiều chàng trai. Cô chớp chớp hàng mi dài, hơi cụp xuống tỏ vẻ ngại ngùng:
– Em… lần đầu tiên em đến đây nên không biết cách sử dụng máy này. Anh chỉ cho em được không ạ?
Tùng Quân ngạc nhiên nhìn cô gái. Bảng điều khiển có chữ, chỉ cần biết đọc là dùng được mà. Nghĩ thế nhưng anh vẫn chỉ dẫn cho cô nhiệt tình, suốt quá trình không hề nhìn cô lần nào. Xong việc, anh không chạy tiếp mà chuyển sang giàn nâng tạ sau lưng cô.
Hạ Dương chạy nhẩn nha mấy bước rồi lôi điện thoại ra chụp ảnh “tự sướng”. Cảnh này chẳng lạ gì trong các phòng tập gym, nhiều cô nàng xinh đẹp đến chụp hình đăng Facebook chứ đâu thiết tha gì thể dục thể thao, nhìn cảnh đó, người tập thực sự như Tùng Quân chỉ biết lắc đầu cười.
Thật ra, Hạ Dương không chụp hình mà dùng camera điện thoại để nhìn Tùng Quân phía sau. Cô thấy anh thỉnh thoảng lại nhìn về phía mình, nghĩ bụng chắc chẳng mấy mà kết thúc đơn hàng này.
Nhờ thông tin của Trúc Vân – người thuê Hạ Dương kiểm tra Tùng Quân, Hạ Dương nắm rất rõ lịch tập của anh, luôn xuất hiện sau anh 30 phút. Lần nào cô cũng tập gần anh, không nhờ hướng dẫn cái nọ lại hỏi cái kia. Tùng Quân chỉ dẫn cho cô chi tiết, tận tình nhưng đứng đắn, không hề có lời nói hay hành động nào tranh thủ. Hạ Dương nghĩ hay là mình đã đánh giá sai về anh, việc anh luôn đỏ mặt, ngập ngừng khi nói chuyện với cô chỉ đơn giản là vì tính nhát gái thôi. Cô quyết định dấn thêm một bước. Hết buổi tập hôm đó, Hạ Dương ngỏ lời mời Tùng Quân đi uống cà phê. Anh ngần ngại nhưng vẫn nhận lời.
Giống như trên mạng xã hội, Tùng Quân rất ít lời, chủ yếu là Hạ Dương nói. Anh luôn dùng số lượng từ ít nhất có thể để trả lời câu hỏi của cô nhưng vẫn đầy đủ thông tin cần thiết. Không khi nào anh nhìn cô quá hai giây, chỉ lướt qua khuôn mặt cô rồi lập tức nhìn đi nơi khác, dáng vẻ y hệt một chàng trai đang yêu khiến Hạ Dương không sao hiểu nổi. Nếu anh ta thích mình thì tại sao lại rụt rè, không biết tận dụng thời cơ đến thế. Còn nếu không thích… thì phản ứng của anh ta thật khó hiểu.
Tự suy diễn không bằng hỏi thẳng, Hạ Dương khéo léo chuyển câu chuyện về bài kiểm tra muôn thuở:
– Hay anh làm PT cho em đi!
Cô chớp mắt làm duyên, ít chàng trai chống cự được lời mời chào hấp dẫn này lắm.
Tùng Quân ngần ngại không trả lời ngay, Hạ Dương liền tiến tới:
– À, chết, em quên. Làm vậy sợ bạn gái anh hiểu lầm nhỉ?
Bên dưới gầm bàn, điện thoại đã bật chức năng ghi âm, chỉ chờ lời hồi đáp của Tùng Quân. Anh do dự hồi lâu mới đáp:
– Anh chưa có bạn gái.
Xong, nhiệm vụ hoàn thành, Hạ Dương nghĩ thầm, đang định nhấn nút dừng ghi âm thì Tùng Quân nói tiếp:
– Anh… thích một cô gái, rất thích, nhưng mà… có lẽ cô ấy không thích anh.
Hả? Tình huống gì đây? Hạ Dương mở to mắt kinh ngạc. Trúc Vân thuê cô kiểm tra người yêu mình là Tùng Quân, nhưng Tùng Quân lại bảo không chắc Trúc Vân có thích mình không. Hai người yêu đương kiểu gì vậy? Cả hai đều không tin tưởng vào tình yêu người kia dành cho mình à?
– Điều gì khiến anh nghĩ cô ấy không thích mình? – Đạo đức nghề nghiệp thúc đẩy Hạ Dương tìm hiểu vấn đề đến cùng.
– Cô ấy quá xinh đẹp.
Gương mặt Trúc Vân hiện lên trong đầu Hạ Dương. Đúng là cô ấy xinh thật, Hạ Dương tự nhận mình không bằng. Nhưng Tùng Quân cũng không đến nỗi tồi.
– Cô ấy đối xử với anh như thế nào?
Tùng Quân nhìn cô chăm chú, chưa bao giờ ánh mắt anh dừng ở cô lâu đến thế:
– Lạ lắm, càng ngày càng có vẻ thân mật hơn.
Tim Hạ Dương đập đánh “bịch” một tiếng. Ái chà chà, gặp phải cao thủ rồi đây. Anh bảo anh chưa có bạn gái, nhưng lại thích thầm một cô rồi nhìn tôi bằng ánh mắt này. Ý anh muốn ám chỉ anh thích tôi, đúng không?
Tùng Quân cụp mắt nhìn ly cà phê trước mặt:
– Anh biết cô ấy nhiều năm nhưng số lần nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay. Bỗng dưng dạo gần đây, cô ấy có những hành động rất kỳ lạ với anh.
Đến đây thì Hạ Dương đơ rồi. “Tư Quân” chỉ mới quen biết Tùng Quân một thời gian ngắn, người anh thích không thể là “cô ta”. Anh phủ nhận việc mình đã có bạn gái, nhưng lại thích thầm một người. Nếu người đó là Trúc Vân thì có vẻ không logic lắm. Coi như hai người ít trò chuyện với nhau giống như anh nói, dạo gần đây Trúc Vân muốn kiểm tra anh nên có thể đối xử với anh khác bình thường. Vậy thì tại sao Trúc Vân lại tự nhận mình là người yêu của Tùng Quân? Có vẻ như Hạ Dương không thể có được đáp án chính xác vào ngày hôm nay. Chuyển sang chủ đề ban đầu là thượng sách, tìm cơ hội do thám sau.
– Thế còn vụ PT thì sao ạ?
Tùng Quân từ chối:
– Anh không được đào tạo chuyên môn, không dám nhận làm PT nhưng biết gì sẽ chia sẻ hết với em.
Hạ Dương có cần PT đâu, chủ yếu là kiếm cớ tiếp xúc với Tùng Quân mà thôi, thế nên được đào tạo hay không, không quan trọng. Cô đồng ý luôn.
Từ đó, tuần nào Hạ Dương và Tùng Quân cũng gặp nhau ba lần, tập gym xong sẽ đi ăn tối. Người ta không lấy tiền hướng dẫn, chẳng lẽ không mời người ta được bữa cơm? Hạ Dương chưa đễn nỗi không biết điều như thế. Càng tiếp xúc với Tùng Quân, Hạ Dương càng có cái nhìn khác về anh. Nói sao nhỉ, đúng mẫu đàn ông mà cô thích – bề ngoài bình thường nhưng bên trong ấm áp, đáng tin cậy, nói ít làm nhiều. Chỉ có điều, cô vẫn không tìm hiểu được gì từ phía anh, đành phải quay sang Trúc Vân.
– Tôi với anh ấy quen nhau nhiều năm rồi – Tùng Quân cũng nói thế.
– Anh ấy có nói yêu thương tôi bao giờ không ấy à? Không. Chưa bao giờ. Chị cũng biết là anh ấy kiệm lời mà. Nhưng tôi biết rõ anh ấy thương tôi lắm. Thương nhất đời luôn – Vậy sao cô còn nghi ngờ anh ấy, thuê tôi kiểm tra? Hạ Dương có chút bất bình thay cho Tùng Quân.
– Cô có yêu anh ấy không? – Hạ Dương nhớ tới câu “anh không biết cô ấy có thích mình không” của Tùng Quân.
Trúc Vân gật đầu không hề do dự:
– Có chứ.
– Thế cô có nói với anh ấy điều đó không? – Không tỏ hay, yêu mến cũng là không. Trong đầu Hạ Dương chợt hiện câu thơ của Xuân Diệu.
Trúc Vân ngập ngừng:
– Ừm… không. Nhưng anh ấy biết mà.
À, vậy vấn đề là ở chỗ này. Vì Trúc Vân không bày tỏ với Tùng Quân, với tính cách tự ti của anh, anh nghĩ cô không thích mình. Cái đôi này thật đúng là… Hạ Dương thoáng buồn vô cớ.
– Cô nên nói với anh ấy đi. Tùng Quân là một người đàn ông rất tốt đấy.
Gương mặt Trúc Vân sáng bừng lên, nắm lấy tay Hạ Dương, hỏi liên tiếp:
– Chị cũng nghĩ anh ấy tốt à? Chị có thích anh ấy không?.
– Có, có – Hạ Dương bị cuốn theo nhịp độ của Trúc Vân, liên tục đáp “có”. Hình như có gì đó sai sai. Cô vội vàng sửa lại:
– Ý tôi là tôi nghĩ anh ấy rất tốt. Cô nên bày tỏ với anh ấy, không cần lo anh ấy hai lòng đâu. Anh ấy từ trước tới giờ chỉ có mình cô thôi.
Đưa ra câu kết luận đó đồng nghĩa với việc hoàn thành hợp đồng. Trúc Vân hẹn chủ nhật mời Hạ Dương đi ăn sẽ thanh toán luôn tiền công. Mặc dù không thích phiền phức như vậy nhưng Trúc Vân nhiệt tình quá nên Hạ Dương không tiện từ chối.
Chiều tối chủ nhật, Hạ Dương trang điểm nhẹ nhàng, chạy xe tới chỗ hẹn. Thời tiết hôm nay rất đẹp nhưng chẳng hiểu sao lòng cô không được như đám mây nhẹ bay trên trời kia, cứ lững lờ như dòng nước tù đọng.
Trúc Vân đã đặt bàn trước, nhân viên phục vụ đưa Hạ Dương tới chỗ ngồi.Vị trí này rất đẹp, có thể quan sát thành phố về đêm từ trên cao. Hạ Dương nhìn dòng người tấp nập qua lại bên dưới, hơi chạnh lòng. Làm nghề này, gặp quá nhiều người đàn ông giả dối khiến cô mất dần lòng tin vào nam giới. Thỉnh thoảng lắm mới có người chung thủy thì lại thuộc về cô gái khác. Đúng là mỉa mai.
– Chị Dương!
Trúc Vân nhí nhảnh xuất hiện sau lưng Hạ Dương, òa một tiếng khiến cô giật mình. Cô kinh ngạc hơn cả là Trúc Vân không đi một mình, bên cạnh Trúc Vân là Tùng Quân. Hạ Dương suýt nữa thốt ra tên anh, may mà kịp nhớ ra mình đang ở thân phận Hạ Dương, Tùng Quân chỉ biết Tư Quân chứ không biết Hạ Dương. Nhưng có vẻ như Hạ Dương không phải người duy nhất ngạc nhiên vì Tùng Quân cũng đang sững sờ trước sự có mặt của người thứ ba trong bữa tối với Trúc Vân. Anh cứ đinh ninh sẽ chỉ có mình và Trúc Vân thôi.
Trúc Vân nhận thấy rõ sự bối rối của Tùng Quân và Hạ Dương nhưng vờ như không biết, thản nhiên kéo tay Tùng Quân ngồi xuống, bắt đầu giới thiệu:
– Chị Dương, đây là anh Quân – Anh trai em.
Hả?
Hạ Dương mắt chữ A mồm chữ O nhìn hai người trước mặt. Không phải Trúc Vân thuê cô kiểm tra người yêu mình là Tùng Quân à? Sao giờ biến thành anh trai rồi? Anh trai mưa à? Cô gượng gạo gật đầu chào, Tùng Quân đỏ mặt nhìn đi chỗ khác.
Đây là phản ứng chung của anh khi gặp gái lạ đấy à? Hạ Dương nghĩ thầm, hơi buồn bực.
Trúc Vân thản nhiên nói tiếp:
– Còn đây là chị Hạ Dương, cũng là Tư Quân.
Hạ Dương tức giận suýt nhảy dựng lên, sao lại nói toạc thân phân người ta ra mà không hỏi ý kiến trước vậy hả? Nhưng câu nói sau đó của Tùng Quân kéo cô dính chặt vào ghế, giọng anh vẫn bình tĩnh như thường:
– Anh biết rồi.
Giờ thì đến lượt Trúc Vân ngạc nhiên, còn Hạ Dương thì nghĩ tổng số kinh ngạc tối nay của mình bằng nửa đời trước cộng lại rồi.
– Anh biết rồi? – Cả hai cô gái đồng thanh kêu lên.
Tùng Quân chỉ nhẹ nhàng buông một câu:
– Ừ.
Trúc Vân lắp bắp:
– Sao… sao anh biết?
Tùng Quân cúi đầu, nói khẽ:
– Dù cô ấy thay đổi thế nào, anh cũng nhận ra.
Anh thích cô ấy nhiều năm như thế, chỉ đổi màu mắt, kiểu tóc mà che mắt được anh ư?
– Thế… thế sao anh không nói ngay từ đầu? – Trúc Vân thắc mắc.
Tùng Quân nhìn em gái:
– Nói gì?
Ừ nhỉ, nói gì? Trúc Vân cũng cảm thấy tình huống này hơi khó tả.
– Tóm lại chuyện này là thế nào? – Hạ Dương như lọt vào mớ bòng bong, chẳng hiểu gì hết.
– À, tức là… – Trúc Vân ngấp ngứ – Anh trai em thích… à, cái này nên để anh ấy tự nói… Anh ấy là người đàn ông tốt hiếm có, đây là nhận xét của chị Hạ Dương…
Hạ Dương nhắm mắt, hít một hơi để nén cảm giác muốn bịt miệng Trúc Vân lại.
– … Chị Hạ Dương cũng là cô gái tuyệt vời nhất trên đời, cái này là anh em nói.
Tùng Quân thực sự muốn chui xuống đất. Anh yêu thầm Hạ Dương từ thời sinh viên nhưng anh quá lặng lẽ, chỉ như bụi cỏ ven đường ngưỡng mộ bông hoa xinh đẹp trong vườn. Khoảng cách giữa hai người quá xa, anh không lại gần được. Chẳng hiểu vì sao mấy tháng nay, cô lại chủ động tiếp cận anh mà không xưng tên thật, chỉ nói tên Facebook. Anh không rõ nguyên nhân, chỉ nghĩ lý do gì cũng được, miễn là được ở gần cô.
Trong đầu Hạ Dương, các thông tin nhảy múa quay vòng: Tùng Quân là anh trai của Trúc Vân, vậy thì người anh thích từ nhiều năm nay không phải cô ấy. Trúc Vân không nói dối, Tùng Quân đúng là đã quen biết cô ấy nhiều năm, cũng rất yêu thương cô ấy, cô ấy cũng rất thương anh. Anh trai em gái không nhất thiết phải nói mình thương người kia. Tùng Quân lại biết Hạ Dương chính là Tư Quân, còn bảo cô là cô gái tuyệt nhất trên đời… Hạ Dương lờ mờ đoán ra chân tướng sự việc.
Trúc Vân sau khi hoàn hồn đã quay lại vẻ nhí nhảnh ngày thường:
– Chị à, em thấy hai người có duyên lắm đó. Facebook kia của chị nghĩa là “nhớ Quân” còn gì.
Chỉ là tình cờ thôi mà. Hạ Dương đỏ mặt không biết làm sao tẩy sạch “nỗi oan” này. Trong lòng cô chớm một niềm vui đang nảy nở, Tùng Quân không phải là người yêu của Trúc Vân, anh ấy độc thân, và anh ấy vẫn luôn thích cô.
Trúc Vân thấy anh trai vẫn đơ như khúc gỗ, không biết nắm bắt cơ hội em gái đã bày ra trước mặt, thở dài chán chường, bảo sao yêu thầm người ta bao nhiêu năm mà người ta không biết. Thôi, để con em này giúp đến cùng. Cô kéo tay Hạ Dương, đặt vào tay anh trai:
“Nắm cho chắc vào. Tôi mệt hai ông bà quá”.
Hạ Dương ngượng ngùng muốn rút tay lại nhưng đã bị Tùng Quân giữ lấy. Bàn tay anh ấm áp, vết chai cọ vào tay cô ngưa ngứa. Hạ Dương bất giác mỉm cười, với người đàn ông này, cô sẽ không bao giờ phải thuê ai kiểm tra lòng chung thủy.
—
Bài đăng trên báo Văn nghệ công an
https://vnca.cand.com.vn/Truyen/phi-vu-dieu-tra-beo-bo-i710233/?fbclid=IwAR0g_BmKd2T977f3d3j95HKifwZTHB3omI5fLmRdCdqaU7NTYhazgzJoXqo