Yêu tình yêu của người khác
Rất nhiều năm trước đây, tôi đọc truyện ngắn Chàng Đỏ của Somerset Maugham. Tôi đã quên chi tiết truyện, chỉ nhớ rằng nhân vật chính của truyện cưới một người phụ nữ không phải vì yêu nàng mà vì yêu tình yêu của nàng với một người đàn ông khác. Tôi ấn tượng sâu sắc vì khi ấy tôi quá trẻ, không thể hiểu được tại sao người ta lại yêu tình yêu của người khác.

Sau đó, khoảng mười mấy năm trước, tôi đọc Truyền thuyết giếng Thanh Ti của Tiểu Đoạn. Tôi không quá quan tâm tới Trương Hiểu Ký và Lô Bán Nhi mà người tôi nhớ lại là Cổ Song Hoàn. Nàng là vợ hụt của Trương Hiểu Ký, lẽ ra nàng phải thù ghét Lô Bán Nhi, căm hận Trương Hiểu Ký, nhưng không, nàng yêu tình yêu của hai người đó, cả đời không thể yêu bất kỳ ai. Đến tuổi đó, tôi đã hơi hơi hiểu về tình yêu và luôn mong muốn viết một câu chuyện về một người yêu tình yêu của người khác. Mãi đến hôm nay, tôi mới viết xong.
Người vợ say mê sự lãng mạn nhưng bản chất thực dụng khiến cô không thể thả lỏng tâm hồn để đón nhận sự lãng mạn. Mặt khác, cô vẫn khao khát một tình yêu lãng mạn. Cô tìm thấy tình yêu ấy ở chồng mình và người con gái khác. Cô yêu tình yêu ấy, vun đắp cho nó. Khi cô gái kia chết và thời gian trôi đi, cô dần quên mối tình đó. Khi chợt bắt gặp nó vẫn tồn tại, cô vui mừng điên cuồng. Nhưng chính vào ngày hôm ấy, cô nhận ra chồng cô đã lừa gạt cô gái kia ngay từ lúc bắt đầu. Một tình yêu lãng mạn hoàn hảo không thể bắt nguồn từ gian dối, ảo mộng về tình yêu của cô tan vỡ.

Truyện ngắn đã được đăng trên báo Nghệ An cuối tuần. Dưới đây là bản đầy đủ của câu chuyện.

——–

Chiều xuống, mặt trời lấp sau rặng núi mây mù, loang ra một vùng ánh sáng đỏ cam hòa lẫn vào đám hơi nước bồng bềnh. Thành phố chìm trong mờ sương. Chiếc xe khách xa dần, biến thành một chấm nhỏ xíu.

Tôi kéo vali lên còn đường quanh co trên triền đồi, tiếng bánh xe vụn vỡ vào thinh không. Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ, hai năm hay hai mươi năm? Tôi không nhớ nữa, cũng có thể là một đời.

Nơi góc phố vẫn là cửa hàng hoa ấy, vẫn biển hiệu ấy, nhưng lộng lẫy hơn nhiều với những loài hoa đắt tiền và đồ trang trí cầu kỳ. Cô bé nhân viên tươi cười nhanh nhảu mời mọc: “Chị mua hoa đi!” Miệng cười mà mắt không cười; câu chào hàng chuyên nghiệp như máy. Một hình ảnh xưa cũ chợt thoáng qua trí nhớ của tôi – cô gái mắt cười mà miệng không cười, giọng nói thanh tao dịu dàng tan biến vào lặng lẽ.

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, những bó cành đồ sộ, những lẵng hoa sực nức…

“Chị tìm hoa gì ạ?”

Không có.

Tôi lắc lắc đầu thay cho câu trả lời rồi bước ra khỏi cửa hàng.

Mù đã biến thành nước. Mưa bắt đầu rơi.

*

Hai mươi hai tuổi, tôi có mọi điều mà một cô gái mơ ước: tài sản, nhan sắc, địa vị, danh tiếng, chỉ trừ một thứ. Vì thế, tôi kết hôn với một nhà văn mới nổi; anh có thứ tôi thiếu – sự lãng mạn. Ngược lại, tôi cho anh những điều anh không có – tiền bạc và cánh cửa bước chân vào giới thượng lưu.

Điều tôi không ngờ là anh thậm chí còn không chạm vào tay nắm của cánh cửa ấy. Những cái bắt tay lịch sự mà hời hợt, những lời chào hỏi xã giao rồi quên ngay, những bữa tiệc xa hoa mà trống rỗng, thế giới ấy không dành cho anh. Có lẽ ngay từ đầu, thứ anh cần không phải thế giới này mà chỉ là ảo tưởng về một nàng công chúa si mê chàng văn sĩ nghèo thôi.

Ngay sau đám cưới, chúng tôi chuyển tới một phố núi quạnh hiu. Ở đây mới có cảm hứng sáng tác, anh nói thế, tôi vui vẻ đồng ý. Chẳng phải thứ tôi cần chính là sự lãng mạn hay sao?

Tôi vung tiền mua căn biệt thự cổ trên đỉnh đồi rồi lại ném ra khoản tiền tương tự để sửa sang, trang bị nó thành một nơi đầy đủ tiện nghi. Khói lửa nhân gian chạm đến tôi không thể là khói bếp than, lửa bếp rơm được. Cả đời tôi chưa từng động tới nữ công gia chánh, mọi việc trong nhà đều do chồng đảm nhiệm, tôi chỉ cần mặc đẹp, chụp ảnh và đăng lên mạng, chờ mọi người ca tụng.

Cứ vài ngày, anh lại xuống chợ một lần, lần nào cũng đi ngang cửa hàng hoa nơi góc phố. Có bữa, anh mua một khóm hoa thủy tinh dù chẳng để tặng ai. Tôi không thích hoa, chỉ thích mỹ phẩm, trang sức, quần áo đẹp, những thứ sớm nở tối tàn như hoa chẳng mang ý nghĩa gì với tôi hết. Anh biết thế, nhưng vẫn mua.

Anh trồng khóm hoa thủy tinh trước hiên nhà. Đám hoa đâm rễ lan rộng ra khoảng đất nhỏ xung quanh, vươn lên thành một tán ô nhỏ trắng muốt, mỗi lần gặp nước, cánh hoa lại biến thành trong suốt. Tôi cười nhạt, dính chút nước mưa đã thay lòng đổi dạ rồi, lỡ gặp phong ba bão táp thì làm thế nào? Đúng là phù phiếm, chẳng được tích sự gì. Chồng tôi im lặng hồi lâu mới đáp: “Chẳng phải nó đẹp nhất khi trong mưa ư?”

Có thể. Mặc dù với tôi, cả hai hình thái của nó đều vô vị như nhau.

*

Tất cả cảnh đẹp ở phố núi này đều đã khiến tôi chán ngấy. Niềm vui duy nhất của tôi mỗi ngày là nhìn chồng mình phải lòng cô gái bán hoa ở góc phố. Cô ấy luôn đeo một đôi găng tay thẫm bằng vải gai, lóng ngóng bó hoa cho khách. Khi vắng người, cô lại loay hoay chỉnh chậu bông hoặc tỉa bớt cành, lá cho cây.

“Chị mua hoa đi!”

Giọng nói thanh tao, êm ái như sắp tan vào không khí. Tôi lạnh nhạt trả lời chồng tôi vừa mua rồi, nhìn sâu vào đôi mắt to màu nâu nhạt xinh đẹp của cô, muốn tìm thấy ở đó vẻ hoảng hốt, ngại ngùng nhưng nó vẫn trong veo như đóa hoa thủy tinh dưới mưa. Có vẻ cô ấy không hiểu ẩn ý của tôi. Không sao, nếu muốn nói thẳng thì tôi đã làm rồi. Bản chất mờ ảo của thành phố này hình như đã ngấm vào tôi qua những chiều sương lạnh.

Chồng tôi thường dừng lại rất lâu trong cửa hàng hoa, tôi nhấm nháp hết hai ly cà phê ở quán nước đối diện, câu chuyện của anh với cô gái vẫn chưa bắt đầu. Đúng vậy, chưa bắt đầu chứ không phải là chưa kết thúc. Chồng tôi ngắm từng cánh hoa, từng cái gân lá còn cô ấy ngắm từng động tác, từng nét mặt của anh. Họ không hề nói với nhau lời nào, luôn giữ một khoảng cách nhất định. Có lúc, họ nhích lại gần nhau, chỉ còn cách nhau một cành hoa nhỏ thì bỗng nhiên có khách tới và thế là họ lại tách ra.

Vai trái cô gái xuất hiện một sợi tơ mảnh. Nó lung lay yếu ớt trong không gian rồi rụt rè vươn về phía chồng tôi. Anh đưa tay với một cành thanh liễu, sợi tơ liền quấn lấy tay anh và ở yên tại đó. Ngay cả khi chồng tôi rời khỏi cửa hàng, sợi tơ vẫn không biến mất mà cứ dài ra vô hạn. Bất kể nắng hay mưa, nóng hay lạnh, nó vẫn không mảy may suy suyển. Thi thoảng lại có những tạo vật nhỏ xíu dừng lại trên sợi tơ: một giọt nước mưa, một sợi bồ công anh, một mảnh cánh kiến… Chúng chập chờn, lãng đãng rồi tan đi.

Trên chiếc giường cưới rộng thênh thang, tôi nằm bên phai, anh nằm bên trái, mỗi khi anh giơ tay, sợi tơ ấy lại ngăn giữa chúng tôi. Nhiều đêm tỉnh giấc, tôi ngắm nhìn sợi tơ dưới bóng trăng qua cửa sổ và tự hỏi liệu cái gì có thể cắt đứt được nó. Một ngày nào đó, tôi sẽ thử, nhưng chưa phải bây giờ.

*

Chồng tôi đón nhận cái tin mình lên chức cha khi đứa trẻ đã không còn trên đời nữa, sớm hơn một ngày so với dự kiến của tôi. Hai ngày trước, tôi lấy cớ về thăm gia đình để bỏ đứa bé. Anh bảo thư thư mấy ngày sẽ đưa tôi về nhưng tôi từ chối. Tôi lướt mắt qua bình hoa trên bàn. Chiếc bình pha lê Swarovski phản xạ ánh sáng lên tường lóng lánh, trái ngược hoàn toàn với những đóa hoa tàn úa bên trong.

Hai ngày sau khi tôi đi, khi dọn túi rác trong phòng tắm, anh mới thấy cái que thử thai mà tôi cố tình để thật lộ liễu trong thùng.  Cả tôi và anh đều chưa sẵn sàng làm cha mẹ.

Đêm đó là lần đầu tiên anh không về nhà.

*

Cuốn tiểu thuyết mới nhất của anh được các cô gái trẻ đón nhận nồng nhiệt. Câu chuyện cũ mèm về chàng họa sĩ vô danh và cô gái trông phòng tranh. Cô nàng say mê tài hội họa của chàng và có lẽ là người duy nhất thưởng thức những tác phẩm ấy. Ngày nào chàng cũng tới phòng tranh chỉ để nhận ra chúng bị ghẻ lạnh. Thế rồi một thương nhân giàu có mua hết các bức họa của chàng. Họa sĩ dần trở nên nổi tiếng, cưới một cô vợ xinh đẹp và giàu có, không cần phải chầu chực ở phòng tranh nhỏ nữa. Chàng mãi mãi không biết rằng cô gái trông phòng tranh đã ngủ với thương nhân kia để ông ta mua tranh của chàng.

Ngày anh rời phố núi tới buổi giao lưu ra mắt sách cũng là ngày cô gái ở cửa hàng hoa được đưa qua trước cổng nhà tôi, trong chiếc quan tài trong suốt. Xe tang phủ đầy hoa. Sương giá đọng trên những đóa hoa, long lanh như thủy tinh. Tôi quay người vào nhà, hoa thủy tinh bên hiên đã tàn lụi.

Sợi tơ mỏng manh theo cô gái xuống mồ nhưng vẫn chăng ngang trời. Đầu kia của nó hẳn vẫn đang theo chồng tôi ở nơi nào đó.

“Anh về đi!”

Phía bên kia im lặng thật lâu. Mọi âm thanh ồn ào của buổi họp báo chợt lùi vào mông lung.

“Có người chờ anh.”

Sợi tơ dao động, ngắn dần đi trông thấy, cho đến khi anh xuất hiện trước cửa nhà. Tôi chuyển khóm hoa thủy tinh vào chậu cây con, để sẵn trên cái bàn trà màu vân gỗ, những phiến lá xanh viền răng cưa yếu ớt. Tôi chưa bao giờ trồng cây cả.

Anh tái nhợt trong giá lạnh; sương muối bám đầy trên tóc. Đôi môi anh mấp máy, chẳng rõ là muốn hỏi tôi đã biết chuyện hay hỏi cô ấy ở đâu. Tôi nhìn sợi tơ mảnh trên tay anh, chẳng phải chỉ cần đi theo nó là sẽ tìm được cô ấy ư?

Mùa đông năm đó rất dài. Băng tua tủa như những lưỡi kiếm nhọt hoắt thả từ giọt gianh xuống. Khắp nơi phủ toàn một màu trắng xóa. Chồng tôi viết lại câu chuyện chàng họa sĩ. Tranh của chàng vẫn không ai ngó ngàng tới; chàng chết dần trong tuyệt vọng. Cô gái trông phòng tranh bán kiệt máu mình, lặng lẽ mua hết các tác phẩm của anh. Họa sĩ dần trở nên nổi tiếng và không đến phòng tranh nữa. Một ngày nọ, bưu tá mang tới nhà anh toàn bộ những bức tranh anh từng trưng bày ở đó cùng một bức thư kể về mối tình thầm lặng. Họa sĩ giam mình trong phòng, vẽ kiệt tác cuối cùng của mình – thiếu nữ trong suốt như đóa hoa thủy tinh dưới mưa, dưới chân nàng là biển máu đỏ thắm. Hoàn thành bức tranh, chàng bẻ bút, không bao giờ vẽ nữa.

Ngày ra thông cáo báo chí, chồng tôi rời biệt thự, để lại trên bàn trang điểm tờ đơn ly hôn. Không có ràng buộc con cái, anh không đòi hỏi bất kỳ thứ gì, đến như thế nào, ra đi y như vậy.

Chúng tôi kết hôn chóng vánh và chia tay nhẹ nhàng. Phần thừa của chúng tôi không bù khuyết được cho nhau. Từ đầu tới cuối, cả hai vẫn là những mảnh ghép rời rạc.

*

Phố núi mùa đông chìm trong sương khói; mây tràn vào phòng lạnh buốt. Người dọn dẹp tôi thuê mấy hôm trước đã sắp xếp mọi thứ gọn gàng. Trên bàn, bậu cửa sổ đều bày hoa rực rỡ, những bông hoa được cắt từ vườn mang vào còn vương hơi lạnh. Tôi chợt nhớ tới đôi mắt nâu xa vắng của cô gái ấy và sợi tơ mỏng manh giữa cô với chồng cũ của tôi. Có khi nào sợi tơ ấy vẫn vươn lên từ ba tấc đất?

Nghĩa trang thành phố cách nhà tôi không quá xa. Tôi thả bộ tới đó mất gần một tiếng đồng hồ. Tôi chưa bao giờ biết cô ấy được chôn ở khu nào trong cả nghĩa địa mênh mông này nhưng có điều gì đó mách bảo tôi rằng cứ đi rồi sẽ đến.

Tôi cầm bó hoa cúc trắng đi vơ vẩn giữa những nấm mồ xám xịt một sáng mùa đông. Nhìn những gương mặt và cái tên xa lạ trên bia đá, tôi mới nhận ra mình chưa bao giờ biết tên cô ấy. Ánh sáng yếu ớt của mặt trời không đủ xua tan mây mù, giăng mắc trước mắt tôi là một vùng mờ mịt như thể lạc vào một thế giới khác. Bỗng tôi trông thấy một sợi tơ mảnh vắt ngang ngôi mộ nhỏ trồng đầy hoa lọt thỏm giữa những nấm mồ lát đá.

 Nó vẫn còn ư? Trái tim chợt đập cuồng loạn, vừa đau đớn vừa mừng rỡ, tôi rảo bước về phía đó.

Khác với vẻ ảm đạm xung quanh, nấm mồ nho nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ, tam giác mạch trải lên  mộ một tấm chăn hồng nhạt.Trước bia đá là một chậu hoa thủy tinh nhỏ. Từ chậu hoa ấy, sợi tơ mỏng mảnh vươn lên, vắt qua bia mộ và mất hút vào mù sương. Anh vẫn tới đây thường xuyên ư? Vẫn nhớ nhung cô ấy ư?

Tôi nắm lấy sợi tơ, giật khẽ; nó nhẹ như không có trọng lượng, cuốn theo chuyển động của tay tôi nhưng không đứt. Sợi tơ mảnh dẻ cứa qua ngón tay tôi bật máu. Giọt máu đỏ thẫm treo lơ lửng trên đó, lan dần ra nhuộm ửng một đoạn tơ. Máu cứ loang ra vô tận, màu đỏ cũng nhạt dần rồi lại trở thành trong suốt.

Crystal Nguyễn

Sợi tơ biến mất.

Tôi nhớ đến ngón tay đeo nhẫn của anh luôn trống không mỗi khi tới cửa hàng hoa. Crystal chưa bao giờ biết anh đã có vợ.

Cô gái tội nghiệp.

Tình yêu lãng mạn trong mơ của tôi.

Một bóng người lờ mờ xuất hiện trong màn sương, tôi cúi xuống nhặt bó cúc trắng rơi dưới chân rồi bỏ đi.

Cánh hoa tan tác đầy mặt đất.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *