Tác giả: Nê Đản Hoàng
Dịch: Phong Bụi
Sau bộ này, tôi thành fan Nê Đản Hoàng rồi. Văn phong hài hước, trôi chảy, có vẻ ngày xưa học ngữ văn không tệ. Tình tiết sáng tạo, tâm lý nhân vật thống nhất.
Thụ là tác giả ngược văn cao H, vì thù thằng cha quản lý ở cơ quan mà ưu ái viết hẳn 1 bộ xôi thịt ngược tâm ngược thân với nhân vật chính chính là lão sếp tên Vạn Nhận Luân. Mỗi lần bị bức hiếp, thụ lại dồn căm hận lên nhân vật khốn khổ khiến y trong nguyên tác bị hành hạ tơi bời, hết luân X lại nhân thú, thê thảm không sao chịu nổi, cuối cùng chết vùi xác dưới vực, cha không thương mẹ không yêu người tình bội bạc. Oán niệm của nhân vật lớn đến nỗi y hiện hình, dùng chú ấn đẩy thụ vào Vạn Nhận Luân trong truyện, cho tác giả nếm thử các khốc hình mình từng trải qua, muốn trở về hiện thực, mời trả thù một lượt. Vì để quay về, thụ không tiếc hãm hại tất cả những tên quỷ súc đã từng bạo hành Vạn Nhận Luân. Thủ đoạn tinh vi, tâm tình lãnh khốc, đúng là một quỷ súc thụ tuyệt hảo.
Truyện hài nên lời thoại dù trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh vẫn rất hài hước. Thụ xứng danh đệ nhất đam mỹ cha ghẻ, không bao giờ quên chức nghiệp, gặp thoại hay là nhắc nhở bản thân tập sau đạo vào, múa bút như bay, chép bài thần tốc; gặp lúc tâm trạng khó chịu sẽ lập tức sáng tác một thiên cao H để cân bằng tinh thần.
Nói một cách nghiêm túc, đây là cẩm nang cẩu FA nên đọc. Băng sơn công, đạo mạo công, quỷ súc phong lưu đa tình công, thật thà võ biền công… cái bỏ mẹ công nào cũng chơi được hết. Mấu chốt chính ở chỗ “biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”. Mỗi khi đi tiêu diệt boss, Vạn Nhận Luân đều phân tích rất rõ các đặc điểm của đối thủ, dựa vào đó đưa ra kế sách phù hợp. Bạn muốn câu trai? Đơn giản thôi, hãy phân tích điểm mạnh điểm yếu của họ, cái họ thích, điều họ ghét. Né điểm mạnh, đánh điểm yếu… còn sợ không chiếm được trái tim đối phương sao? Nếu bạn liên tục thất tình, con mẹ nó đừng trách Nguyệt lão, tự kiểm điểm IQ, EQ bản thân đi.
Điểm trừ: một số bug nhỏ nhưng không đáng kể. Bạn Bụi dịch đoạn đầu hơi ngang nhưng càng về sau càng ổn. Cảm ơn bạn.
Chấm điểm: 8.75/10. Kết rất độc đáo.
Một số trích đoạn.
1.
Đại hiệp thản nhiên đáp lại: “Bổn đại hiệp chỉ cứu mỹ nhân, không cứu người lương thiện. Ai đẹp ta giúp người đó.”
2. Mô tả về công
“Hắn dáng dấp uy nghi, tướng mạo đường hoàng. Đôi mắt sáng như sao, hai mày rậm như được vẽ.” (Đó là Võ Tòng.)
“Hắn vẻ ngoài anh tuấn, tướng mạo cao quý. Vầng trán cao rộng như bầu trời, cả người không dính bụi trần.” (Đó là Đường Tăng.)
“Tính tình khoan hòa, ít nói, hỉ nộ không để lộ trên nét mặt.” (Đó là Lưu Bị.)
“Hành động lập dị tính tình ngoan cố, không để tâm đến lời gièm pha của thế nhân.” (Đó là Giả Bảo Ngọc.)
Vạn Tư Tề đi qua: Ai đang nói về ta?
3. Tác giả đọc rất nhiều đam mỹ
Có một thuật triệu hồi tiểu công linh nghiệm 100% trong truyền thuyết có tên là ngâm thơ sao? Chẳng lẽ ngài không biết cái chân lý không thể bàn cãi rằng phàm là tiểu thụ ngâm thơ, đặc biệt là tiểu thụ xuyên việt ngâm thơ, tiểu công nhất định sẽ xuất hiện dưới góc tường, trong bụi hoa, ngoài cửa sổ, trên xà nhà… các nơi xó xỉnh có thể lĩnh hội đầy đủ kinh thế chi tài của tiểu thụ sao?
4. Hoắc Cải và Đông Phương Vị Minh thi se*
Hoắc Cải có chút tiếc nuối nói: “Vậy ta ra trước, có điều đề mục này đối với ngươi mà nói có thể có chút khó, ngươi nên chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
“Cứ nói đừng ngại.” Đông Phương Vị Minh gật đầu, trong lòng phán đoán đề mục Hoắc Cải có thể đưa ra một lượt, cầm kỳ thư họa bản thân cái gì cũng tinh thông, về toán thuật tuy không giỏi lắm nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết.
Suy tính xong, Đông Phương Vị Minh trên mặt mang theo vài phần tự tin, bất luận Hoắc Cải ra đề mục gì, bản thân tuyệt đối có thể đọ cao thấp với y. Hắn hôm nay nhất định phải để tiểu miêu nghịch ngợm này nhìn cho rõ, bản thân rốt cuộc có xứng hay không!
“Vậy chúng ta đọ xem hậu huyệt của ai có thể chứa được nhiều ngọc châu hơn được chứ?” Hoắc Cải mặt dày vô sỉ đưa ra đề mục so tài.
“Phụt…” Đông Phương Vị Minh phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ.
5. Mộng xuân =)))
Sau khi ngủ say, Hoắc Cải rơi vào trong một giấc mộng rất H, rất bạo lực. Đáng tiếc, Hoắc Cải đã bỏ qua một vấn đề, Vạn Nhận Luân là một nhược thụ bị làm nhục, nếu như nằm mơ thấy tình cảnh như vậy, tất nhiên sẽ khổ sở vô cùng, đau đớn vô hạn. Nhưng mà, Hoắc Cải là một tác giả có sở thích viết ngược văn, nếu như nằm mơ thấy tình cảnh như vậy… mọi người thích xem nhục văn đều hiểu phải không~
Cho nên, khi Hoắc Cải cuối cùng cũng phát ra tiếng nói mớ, không phải tiếng rên rỉ khóc lóc thê lương như bản thân y kỳ vọng: “A! Đừng mà… cầu xin ngươi… đau quá, cứu tôi với…”
Mà là tiếng hò reo phấn khích phun cả nước miếng: “Cởi, mau cởi ra… Hi hi, song long nhập động… há há… lần nữa đi… Đừng khách sáo! Lên, thao chết hắn đi… Mie ha ha, sướng quá!”
6. Motif tiêu chuẩn
Con đường tiêu chuẩn của cường công cường thụ là gì? Từ lúc hai người gặp nhau, ngươi hãm hại ta hoặc ta tính kế ngươi. Sau đó chiến đấu thăng cấp, ngươi không hạ gục được ta ta cũng không hạ gục được ngươi. Phần cao trào chính là sau khi tranh đấu kết thúc hai bên đều ngưỡng mộ nhau, hai tên tai họa cùng đi đánh người khác. Cuối cùng kết thúc, HE thì là đánh nhau kết thúc, phu phu đôi bên về nhà. BE thì là đánh nhau xong, lôi vong phu về nhà.
7. Vạn Tư Tề tự sát
” KHÔNG G G G!!!!!” Hoắc Cải trợn tròn hai mắt, điên cuồng hét lên.
Đông Phương Vị Minh, Vũ Vô Chính bọn họ có lẽ cả đời này cũng không thể quên được tiếng hét của Tiểu Luân vào khoảnh khắc này, sợ hãi hét đến khản cả cổ, tuyệt vọng sâu không thấy đáy, bi thương vô bờ vô bến… Không ngờ, cái chết của nam nhân đó lại có thể khiến Tiểu Luân điên cuồng đến vậy. Cũng may, nam nhân có thể khiến Tiểu Luân điên cuồng đến vậy đã chết rồi.
Hoắc Cải nhào đến trên người Vạn Tư Tề, đau đớn vô hạn…
Trâm cúc của ta oa oa oa!
Đại ca đó là đạo cụ qua cửa của ta mà hu hu hu!
Sao ngươi có thể cướp đi phúc lợi xuyên việt của ta chứ hả hả hả?!
Hoắc Cải cắn chặt răng, đưa tay rút trâm cúc ở trước ngực Vạn Tư Tề, không chút do dự, đâm mạnh vào tim mình… Cửu u âm linh, chư vị thiên thần ma, đam mỹ đại thần phù hộ đạo cụ này có thể sử dụng nhiều lần!
8. Hết lời
Hoắc Cải nhịn không được vươn tay ra, một bước đến nơi, rờ đến giữa hai chân Roy. Thân hình Roy chợt khựng lại, sau đó cười dâm tiện, giang rộng đùi ra, mặc Hoắc Cải làm. Hoắc Cải cũng không khách sáo, cầm lấy khuy khóa kéo dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai giúp hắn đóng lại khóa quần.
“…” Biểu cảm hiện tại của Roy…. Một lời khó nói hết.
Hoắc Cải lau lau móng vuốt ngay trên quần của Roy, thản định thu tay lại.
Biểu cảm của Roy càng thêm vặn vẹo.
Hoắc Cải quay đầu đi uống rượu, giả vờ không trông thấy gì hết.
Cái tay run run của Roy lại đặt trên khóa quần của mình, giống như có vẻ muốn kéo xuống.
Hoắc Cải không dám giả vờ tiếp, vội vàng ấn lại tay của Roy, mở miệng: “Em biết chim nhà anh to béo phốp pháp, là đại thiên sứ trong loài chim rồi, anh đừng thả ra nữa được không?”
Qua một chốc, Roy vẻ mặt vặn vẹo cuối cùng cũng nặn ra một câu từ kẽ răng: “Kẹp… Kẹp vào lông rồi…”