Truyện dài lắm, nhưng đọng lại trong tôi chỉ có thế này:

Anh gặp cậu trong 1 vụ án rúng động Hồng Kông. Khi ấy, anh là một tuần cảnh quèn, có thể gọi là chính trực đến cứng nhắc. Còn cậu thì đang nghề nghiệp bấp bênh. Thời đó, năm 1967, Hồng Kông rất loạn, biểu tình, đặt bom như cơm bữa. Cậu vô tình phát hiện ra một âm mưu và thầm báo với anh. Hai người cùng kề vai sát cánh bảo vệ nhân dân.
Anh khâm phục trí thông minh sắc sảo của cậu, sự nhanh nhạy và linh hoạt của cậu. Chính cậu là người cho anh bài học về chính nghĩa và thế nào là một cảnh sát đúng nghĩa. Anh đã hy vọng cậu trở thành đồng nghiệp của mình, nhưng cậu bỏ đi không lời từ biệt, theo một người đàn ông khác.
Hai người không gặp lại nhau nữa, trong suốt mấy chục năm sau. Lần cuối hai người giáp mặt là khi anh nằm trên giường bệnh, chỉ còn chút hơi tàn. Lúc ấy, anh đã là huyền thoại của cảnh sát Hồng Kông. Oái oăm thay, cậu lại là nghi can trong một vụ án lớn. Thế sự xoay vần, hai người không hề nhận ra nhau. Họ đã mất nhau như vậy đấy.

 

 

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *