BÌNH HOA

Tác giả: Khốn Ỷ Nguy Lâu
Phát hành: Cẩm Phong
Reviewer: Điền Yên

Lưu ý: bất kể văn án thế nào, truyện này cũng KHÔNG PHẢI tra công tiện thụ.

Tôi đọc cuốn sách này vì bìa màu xanh đẹp quá, và quan trọng hơn là lời đảm bảo từ bạn Ngô Tà về nội dung.

Nói thật là xem văn án xong, tôi cho luôn sách lên giá, không hề có ý định khui màng co bởi nó quá cẩu huyết, tra công tiện thụ. Tôi tưởng đây là một câu chuyện công dùng thụ để thế thân cho mối tình đơn phương trúc mã trúc mã của mình. Còn thụ thì dù biết công chẳng yêu đương gì mình vẫn quỳ gối van xin tình cảm. Nhưng hóa ra không phải thế. Đúng là công có đơn phương người bạn hồi nhỏ, nhưng công biết rất rõ tình cảm đó chẳng đi đến đâu. Công bao nuôi hàng đống tình nhân, hoàn toàn không nhằm mục đích thế thân mà vì nhu cầu sinh lý))
Thụ yêu công bởi công là người duy nhất giơ tay ra với cậu khi cậu khốn đốn nhất. Con người ta vẫn yếu lòng khi sa xuống bước đường cùng mà. 8 năm tươi đẹp nhất đời thụ là dành cho công. Thụ biết công không yêu mình, vì thế vô cùng bình tĩnh, không hề nản lòng. Vừa tận hưởng thời gian bên công, vừa tranh thủ cưa cẩm. Cho dù là sắt đá cũng không thể không đặt thụ vào lòng, vị trí nào thôi.

Đỉnh điểm của máu chó là khi thụ tưởng công thuộc về mình rồi thì mới phát hiện ra công yêu người bạn thuở nhỏ. Trong vụ tai nạn bất ngờ, thụ vì bảo vệ công mà bị thương ở tay, không bao giờ có thể trở thành đầu bếp như mơ ước được nữa; còn công thì vì bảo vệ người trong lòng mà bị thương. Có trách công không? Tôi nghĩ là không. Bởi vì trong hoàn cảnh ấy, cho dù là ai cũng sẽ ưu tiên cứu người có khả năng bị thương nặng nhất. Nhưng sau tai nạn lại khác. Công có đủ thời gian để quan tâm thụ, nhưng công chỉ bận lo lắng cho người bạn kia. Đến lúc đó, thụ biết mình không thể đi tiếp con đường này. Đây chính là đoạn tôi thích nhất: Thụ không từ bỏ công, chỉ thay đổi cách thức tấn công mà thôi.

Bạn thụ trong truyện – Cố Ngôn, rất thông minh và thực tế. Bị thương thì cũng bị thương rồi. Vậy thì phải tận dụng điều ấy một cách khéo léo để đạt được mục đích cuối cùng. Không phải sự tình cờ của cuộc sống, mà chính Cố Ngôn mới là người dẫn dắt, dần dần cho Tần Trí Viễn biết cậu đã hy sinh vì anh nhiều đến mức nào, đã tan nát cõi lòng ra sao. Đừng nghĩ yêu rồi im ỉm chờ người ta phát hiện là hay. Trên đời này có quá nhiều thứ cần bận lòng. Muốn cho ai hiểu điều gì đó, cách đơn giản nhất là nói cho họ biết (trực tiếp hoặc gián tiếp).

Tôi thích Cố Ngôn. Cậu biết mình muốn gì, cần làm gì. Từ đầu tới cuối, chưa bao giờ cậu đặt các nhân tình của Tần Trí Viễn vào mắt. Đối thủ của cậu chỉ có một mình anh mà thôi. Đây mới là đối thủ khó nhằn nhất. Nhưng cậu không vội, có rất nhiều thời gian.

Thủ đoạn của Cố Ngôn cũng rất đáng học tập. Tiểu hồ ly tinh muốn hất cẳng cậu, lợi dụng giọng hát đáng yêu của mình, để thành nhạc chờ của Tần Trí Viễn. Cố Ngôn không những không né tránh hay hờn dỗi mà còn bật nghe suốt ngày, bố trí 1 đêm điên loạn cùng Tần Trí Viễn trên nền nhạc bài hát đó, để mỗi khi Tần Trí Viễn nghe thấy giai điệu ấy lại nhớ đến cái đêm hoan hảo kia. Hay khi bố Tần Trí Viễn đến găp cậu, bàn điều kiện chia tay con trai ông, Cố Ngôn nói: anh ta là tình cũ rồi, cháu vừa yêu người khác, người này cháu mới gặp đã yêu, nếu gặp nhau sớm hơn, cháu đâu cần dây dưa với con trai người đó… Ngài cho cháu 419 đi, cháu ký séc cho ngài. Ông già Tần phong lưu cả đời cũng choáng váng mặt mày, phản ứng không kịp ))

Ngược lại, tôi không thích công lắm. Tần Trí Viễn nhìn tấm gương phong lưu đa tình của cha mình nên không dám tin vào tình yêu. Ấy thế nhưng anh lại ôm ấp mối tình câm với Triệu Tân rất nhiều năm. Yêu thì yêu dấy, nhưng không dám từ bỏ cũng chẳng dám tiến lên. Tiến thì không thể vì Triệu Tân là trai thẳng. Bỏ thì… méo hiểu sao không bỏ. Cứ vật vã suốt. Mãi đến khi biết Cố Ngôn đã trả giá lớn đến mức nào, anh ta mới tích đủ can đảm để bước tới. Nào là tập nấu ăn, nào là rình trộm… blah bloh những việc mà con người cao quý cẩn trọng như anh ta trước nay chưa bao giờ làm. Và đó là tất cả những gì anh ta phải trả giá cho tình yêu của mình. Đã thế, anh ta chỉ chấp nhận trả giá khi nhìn thấy Cố Ngôn đánh đổi tình yêu và giấc mơ của cậu. Nếu không có Cố Ngôn như vậy, Tần Trí Viễn vẫn sẽ chui trong cái giới hạn an toàn của mình. Thế nên, dù về sau anh ta cưng chiều Cố Ngôn thế nào, trong mắt tôi, anh ta chỉ là một thằng hèn. Lại còn “xin lỗi, vì đã không kịp yêu em” nữa chứ. Đọc đoạn này mà tôi phì cười. Đúng là nhảm nhí. Chẳng phải “love means you never have to say you’re sorry” sao? Nói xin lỗi rồi đâu vẫn hoàn đấy thì giá trị của lời nói đó không đánh một xu.

Các nhân vật phụ trong truyện khá đáng yêu. Ví dụ như Tần Phong thỏ con. Vừa thích vừa sợ Cố Ngôn. Thân làm trai hư nhưng hư không đến chốn, nội tâm ngây thơ lại ra vẻ gấu chó, lần nào cũng bị Cố Ngôn trêu đùa đến úp mặt vào gối tự nhục )) Về sau, Tần Phong thiếu gia ăn chơi đàng điếm lại yêu một tên diễn viên vô danh tiểu tốt, bị hắn đè đến dục tiên dục tử ))

Lâm đạo diễn bề ngoài lãnh diễm, nội tâm che giấu kinh nghiệm bi thương cũng có một mối tình máu chó với chú của mình. Xem qua đã thấy một nồi cẩu huyết nên tôi không có ý định đọc thêm bộ về cp này.

Bìa sách có màu xanh đẹp mê hồn nhưng vẽ lại không đẹp. Có một số lỗi sai chính tả. Dịch thuật OK.

Bà con nên mua bản xuất bản vì nghe đâu bản online dở thậm tệ.

#review_dammy #dienyen

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *