CHẤT DẪN DỤ
Tác giả: Kịch Tình Vi Điềm Chủ
Reviewer: Điền Yên
Mình nhảy hố này sau review của Tà Ngô.
Hầu hết các bộ ABO đều kiểu O rất yếu đuối, bị bắt nạt, làm nô lệ cho A. Cơ mà cái truyện này nó phản pháo. O méo thèm uống thuốc ức chế nên thả chất dẫn dụ bay khắp không gian làm A lên cơn động dục rồi phải van xin lạy lục O cho xịch. Thế là O cảm thấy mình chinh phục cả thế giới rồi. Dù A mạnh mẽ đến đâu cũng không mạnh bằng thú tính của bản thân. Cả thế giới là lũ đội koo lên đầu, chỉ trừ vài người, trong đó có công và thụ của chúng ta.
Thụ khốn nạn hơn tụi O khác ở chỗ tụi kia dù sao cũng trung thành với bản năng của mình, còn thụ là thằng đạo đức giả, dù cũng rất mê Q nhưng luôn ra vẻ thanh cao, coi thường những đứa theo đạo thờ koo. Nó lấy công vì nó cần tiền của công. Cầm tiền của người ta nhưng đéo có lương tâm, vẫn coi khinh đánh đập người ta. Đúng là một thằng khốn nạn. Công chịu đựng hết. Hê hê, đừng nghĩ là anh tiện, chẳng qua anh chỉ im lặng chờ thời cơ mà thôi.
Công là nhà khoa học, bí mật nghiên cứu thuốc chống lại sự ảnh hưởng của chất dẫn dụ. Trên thực tế, anh chẳng hề bị chất dẫn dụ của thụ làm cho mụ đầu. Sâu xa hơn, anh lấy thụ chỉ để làm thí nghiệm. Thằng thụ ngu, đâu biết điều ấy, vẫn tưởng em là bà nội của anh, cho đến khi công chính thức công bố phát minh và đâm đơn ly hôn. Á há há, thế giới giờ đảo ngược luôn. A thoát khỏi sự ảnh hưởng của chất dẫn dụ, O chẳng còn là cái đinh gì khi dâng lên tận miệng A còn chả thèm ăn. Nhục không để đâu cho hết. A quay sang yêu nhau vì đã quá chán ngán đám O vô tích sự còn tinh tướng. Còn thằng thụ đốn mạt cũng lên cơn phát hiện ra mình yêu công. Bạn nghĩ kịch bản sẽ là gương vỡ lại lành ư? Nố nồ, công đã cho nó cơ hội nhưng nó không biết quý trọng nên công cũng không xa xỉ tiêu phí tình cảm của mình. Công biến khỏi đời thụ vĩnh viễn. Còn thụ thì đau khổ hối hận, tự thiêu trong nhà. Hết truyện. Một cái kết mà tôi rất thích J))