Tác giả: Umi Sakurai
Reviewer: Điền Yên
—–
Đến tập này, Hibino tội nghiệp đã chạm được vào người đàn ông trong mơ của mình. Lúc chú già bước vào nhà anh, anh còn khônc tin nổi, cứ nghĩ mình đã trong mộng. Suốt hơn 20 năm, anh ngưỡng vọng con người ấy nhưng chưa một lần dám lại gần. Anh tưởng tượng trong đầu vô số cách bât chuyện nhưng không nói nên lời. Anh nghĩ người ta chẳng nhớ anh đâu, vì anh chỉ là một nghệ sĩ nhỏ nhoi vô danh. Ai ngờ, chú già đập tan mọi ảo tưởng của Hibino. Chú nói: Cậu là Hibino phải không? Lâu lắm không gặp, chắc cậu không nhớ tôi đâu nhỉ?
Hai người này đúng là chơi trò ngược luyến tàn tâm mà. Trong 20 năm ấy, chú già lại luôn cảm thấy Hibino quá xa cách, quá khó gần nên cũng không dám ra nói chuyện. Rõ ràng muốn tiến lại gần nhau mà lại cách xa muôn trùng =))))
Tôi cảm giác cả cuộc đời Hibino là vì chú già. Ước mơ vượt qua Kanda mà nỗ lực tập dương cầm. Muốn né tránh gào quang của Kanda mà chơi guitar và tìm được niềm vui ở đó. Tôi nghĩ Hibino đối với Kanda hơi có chút giống Ayumi với Maya: ngưỡng mộ và luôn chờ đợi Maya quay lại sân khấu – nơi thuộc về cô ấy.
Cái truyện này dễ thương cực kỳ. Đọc chỉ muốn mang một con mèo mập về nuôi.
Hóng tập 5 chết mất.