ĐIỂU NHÂN

Tác giả: Mo Hayder
Phát hành: Nhã Nam
Reviewer: Điền Yên

Đây là tác phẩm đầu tay của Mo Hayder, viết vào năm 2000. Nếu tôi được đọc cuốn này vào năm đó thì đánh giá của tôi đã khác. Rất tiếc là Điểu nhân không thuộc thể loại có thể trường tồn với thời gian nên sau 18 năm, truyện chả có cái vẹo gì hấp dẫn khi sự biến thái của xã hội và sự sáng tạo của các tác giả khác tăng lên theo cấp số mũ. Vì thế mọi nhận xét dưới đây đều đặt trong bối cảnh của năm 2018.

Xét về nhân vật, từ chính đến phụ của Điểu nhân đều nhàm chán. Anh cảnh sát có tuổi thơ dữ dội, sau mấy chục năm vẫn bị quá khứ ràng buộc nên đời sống hiện tại là một kẻ thất bại (dù anh được mô tả là được phụ nữ thích). Trong điều tra vụ án, mình anh đi một kiểu vì anh “có cảm giác”, “có linh cảm” thủ phạm không phải người thế lọ mà phải là thế chai. Đồng nghiệp cũng anh, đúng motif thông thường, sẽ có người ủng hộ anh, và có người chuẩn “đồng đội hep” đặng giúp tác giả kéo dài câu chuyện. Dĩ nhiên, sau tất cả, anh vẫn phá được án.

Cũng không thể thiếu nữ phụ, một cô không phải cảnh sát nhà báo thì là nhân chứng. Hai người sẽ thích nhau, rồi xịch nhau. Và cô này nhất định sẽ déll thèm nghe lời cảnh báo của anh main là đừng đi đâu mà không báo anh. Cô sẽ xách đít đến nhà hung thủ, bị nó đập cho tơi tả rồi mới nhận ra nó là thủ phạm. Cô không nghe lời main vì cô tưởng cô thông minh mạnh mẽ blah bloh nhưng thực ra cô chỉ là 1 con ngu.

Thủ phạm, ôi, tôi chẳng ngại spoil đâu vì tác giả cũng không hề giấu diếm. Chỉ cần bạn là fan trinh thám, bạn đọc 1 đoạn đã nhận ra rồi. Cái chính là tác giả rất phóng khoáng kể toẹt ra tên thủ phạm lẫn thủ đoạn của hắn. Bằng kinh nghiệm đọc trinh thám, tôi chắc chắn các bạn sẽ đoán ra đoạn sau không chỉ dừng lại ở việc bắt bớ hung thủ mà còn sẽ lôi ra thêm vấn đề khác. Nói chung là tác phẩm này hổng có gì bất ngờ. Cứ tưởng sẽ câu khách ở tình tiết ghê rợn khi ngay đoạn đầu đã phát hiện 5 xác chết bị mổ xẻ, gian dâm nhưng hóa ra đó là tất cả rồi các bạn ạ. Thời buổi này có quá nhiều truyện trinh thám với các tội ác rùng rợn hơn nên Điểu nhân chả còn là cái đinh gì nữa.

Thành thật mà nói, tôi khốn khổ mãi mới đọc hết truyện, vừa đọc vừa lướt vì tôi méo quan tâm đến cái u uất rối bời quằn quại trong tâm trí anh main. Ngay cả cái đó cũng quá nhàm chán rồi. Hàng đống truyện dạo gần đây có motif này nên chẳng còn mới lạ gì nữa. Văn phong của Mo cũng không xuất sắc đặc biệt gì.

Tóm lại một câu: Điểu nhân chán chết. 5/10

Dịch thuật tốt. In đẹp, không nhòe nhoẹt không xiên xẹo không lươn lẹo không xuyên trang. Bìa hợp nội dung.
#review #dienyen #trinhtham

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *