Tác giả: Priest
Reviewer: Điền Yên
—–
Tôi không hợp Priest nên dù tán thưởng năng lực sáng tác của P, tôi vẫn không thể xếp P vào hàng tác giả yêu thích. Thậm chí, tôi còn cho P vào grey list – chả còn gì đọc thì mới đọc P. Ví dụ như đợt Tết này, tôi hết trinh thám đọc mới rớ đến Đọc thầm. Tôi thấy lẽ ra P nên viết dưới 1 bút danh không dính đến đam, cắt toàn bộ các chi tiết yêu đương (mà tôi vốn đánh giá không phải thế mạnh của P) để tác phẩm này được đánh giá một cách công bằng hơn. Cái nhãn tác giả đam mỹ khiến nhiều fan trinh thám kì thị đồng tính e ngại. Thật đáng tiếc.
“Đọc thầm” là một chuỗi vụ án chấn động thành phố Yến, cũng chấn động tâm hồn tôi. Tội ác có thể khởi sinh từ bất kỳ đâu, bất kỳ ai. Điều tồi tệ nhất là nó dường như có tính kế thừa, truyền từ đời này sang đời khác. Hạt giống ác gieo xuống, đâm chồi nảy lộc, vươn những cành ngoằn ngoèo gai góc đâm vào máu thịt bao người, biến họ thành một phần của nó. Lừa gạt, giết hại, buôn bán người không phải là lãnh địa của riêng những kẻ bặm trợn. Ngay cả những người mang dáng vẻ thiên thần cũng có thể đang che giấu ác quỷ bên trong. Cuộc chiến chống lại cái ác quá ác liệt, quá bi thương. Thậm chí, nếu không cẩn thận, sẽ biến thành kẻ xấu.
Đáng thương cho Tô Tuệ, “thiếu nữ loài người bị ma ca rồng bắt cóc”, cuối cùng quên mất mình từng là người, trở thành một thành viên hút máu người khác. Phạm Tư Viễn, mười bốn năm âm mưu vì Cố Chiêu, rốt cục quên mất nụ cười thiện lương của anh, chỉ còn nhớ gương mặt những kẻ ông ta căm ghét. Anh em nhà họ Trương thời thơ ấu bi kịch, nhưng cũng như Tô Tuệ, vẫy vùng không thoát khỏi cái ác, vì họ đã trở thành cái ác rồi.
Cả bộ truyện này, tôi hầu như chỉ lưu ý đến các nhân vật phụ cùng câu chuyện của họ.
Mẹ Phí Độ là một phụ nữ kiên cường. Phí Thừa Vũ quá mạnh, bà không thể trốn thoát. Bà đã chống chọi và che chở cho Phí Độ đến khi cậu ta đủ tuổi chịu trách nhiệm trước pháp luật. Cố từng hơi tàn để dạy dỗ và để lại manh mối cho Phí Độ.
Anh em nhà họ Chu nương tựa vào nhau. Chu Hoài Tín thật lòng yêu thương người anh cùng mẹ “khác cha”. Chu Hoài Cẩn cũng thế nhưng anh lại mang số mệnh khác. Đến khi câu chuyện khép lại, Chu Hoài Cẩn không có nơi nào để về, hoàn toàn bơ vơ. Tiền bạc, dung mạo, tài năng chẳng thiếu gì, chỉ thiếu gia đình. Một người không coa gia đình nương tựa, dù tự xây dựng gia đình của riêng mình vẫn có nỗi chống chếnh không sao bù đắp được.
Tiêu Hải Dương tuổi nhỏ được Cố Chiêu chăm sóc. Khi Cố Chiêu hàm oan qua đời, cuộc đời của cậu ta chỉ còn mục đích duy nhất là minh oan cho chú Cố. Minh oan xong rồi thì lại thấy hụt hẫng, chẳng biết mình nên sống tiếp thế nào.
Trương Đông Lai bùn nát không trát nên tường nhưng biết phân biệt tốt xấu. Bị hoàn cảnh buộc phải trưởng thành sau một đêm không phải chuyện thú vị gì.
Bạo lực học đường, áp lực học tập của gia đình có thể hủy diệt thanh xuân của con người.
Và vô số câu chuyện khác. Bộ này nếu chuyển thể thành phim (cắt mẹ mấy đoạn yêu đương đi) thì tôi tin nó đủ hay để thành một phim trinh thám hot.