Tác giả: Otsuichi
Phát hành: IPM
Reviewer: Điền Yên
Tôi không biết review cuốn này như thế nào, có lẽ vì tôi chả hiểu nó có ý nghĩa gì.
Tác phẩm mở đầu bằng một đồng thoại về con quạ biết nói tiếng người, nó vô tình gặp một cô bé mù và trở thành bạn cô. Cô cũng là người bạn duy nhất của nó. Để cô bé có “những giấc mơ”, con quạ móc mắt người khác đến cho cô bé lắp vào hốc mắt trống rỗng vì tai nạn của cô.
Đến đây, cảnh chuyển sang nhân vật chính – 1 cô gái tên là Nami, đột ngột bị mù mắt trái. Cô được ghép nhãn cầu của một người hiến tạng tên là Wazuya. Từ ấy, cô mất trí nhớ và thay vào đó, liên tục nhìn và cảm nhận dược ký tức của Wazuya.
Nội dung truyện tập trung vào nỗi mất mát của Nami khi không còn ký ức. Cô không nhớ mình là ai, không nhớ bất kỳ điều gì, người nào. Và không giống các tiểu thuyết mất trí nhớ khác, cô mất luôn cả năng lực của bản thân trước kia. Nami hồi xưa học giỏi, đàn hay, năng động, vui vẻ. Nhưng Nami hiện giờ hậu đậu vụng về, vô tích sự toàn diện. Tất cả đều thương nhớ Nami-ngày-xưa và khó chịu với Nami vô dụng bây giờ. Điều đó khiến Nami bị tổn thương sâu sắc.
Tôi lại nhớ đến câu hỏi trong truyền thuyết: tại sao anh lại yêu em? Vì em đẹp, em khéo léo, em giỏi giang, em vui tươi? Thế nếu giờ em bị tai nạn, bị hủy dung, không còn khéo tay, không còn tài giỏi, và luôn buồn chán thì anh còn yêu em không?
Câu trả lời đúng là thế nào nhỉ? Nếu nói là “có” thì tôi chẳng tin. Chả phải con người “em” được tào thành từ những phẩm chất kia sao? Anh yêu em vì em là em. Nhưng em không còn là em nữa thì yêu cái quỷ gì. Thế nên, câu trả lời hẳn nên là “không” nhưng thế cũng không phải vì xét ra, “”em” vẫn như ngày xưa” mà. Vẫn bộ gen đó, vẫn gia đình đó đấy thôi.
Nami trở nên bơ vơ, không có điểm nào để bấu víu: cha mẹ bạn bè lạnh nhạt, không có quá khứ lẫn tương lai. Điều duy nhất cô có chính là những mảnh ghép vụn vặt trong ký ức của Wazuya thi thoảng lại hiện ra. Và để cho có chất trinh thám, dĩ nhiên, Wazuya phát hiện ra một kẻ giết người và theo dõi hắn. Tất nhiên, sự việc không thành nên anh mới chết và có mắt ghép cho Nami. Vì thế, Nami quyết định đến nơi Wazuya từng sống để truy tìm thủ phạm.
Tại quê nhà của Wazuya, Nami như được sống, được cảm nhận tình thân – điều mà cô đã thiếu vắng triệt để kể từ khi mất trí nhớ. Sự xuất hiện của Nami đem lại sức sống cho chị gái Wazuya – người đã mất hết thân nhân sau cái chết của em trai. Bằng trí nhớ của Wazuya và trái tim nồng ấm, Nami hàn gắn những vết thương lòng cho những người xung quanh một cách vô thức.
Còn về vụ án, thực sự tôi không hiểu nó mang ý nghĩa gì vì nó rất huyễn tưởng. Miki là một kẻ có năng lực đặc biệt, sinh vật sống rơi vào tay hắn sẽ thoát khỏi luân hồi, khó mà chết được. Hắn có thể moi ruột, mổ bụng, chặt hết tay chân người ta, người đó vẫn không thể chết, cũng không đau đớn, thậm chí còn cảm thấy lâng lâng hạnh phúc. Hắn không có cảm xúc gì về hành hạ hay giết người. 2 khái niệm đó phải định nghĩa lại khi gặp Miki. Có những người cảm thấy may mắn khi gặp được Miki dù họ bị hắn biến thành “quái vật”. Kể ra, tôi khá tò mò về việc xin giấy phép xuất bản Đồng thoại đen. Với tràn ngập các hình ảnh giải phẫu cơ thể điên khùng kỳ lạ trong truyện, làm thế nào IPM có thể xin xuất bản được nhỉ.
Chấm điểm: 7/10
[…] Đồng thoại đen —> review […]