GIẢI DƯỢC

Tác giả: Vu Triết
Cp chính (không có phụ): Giang Dư Đoạt vs Trình Khác.
Reviewer: Điền Yên
—–

Đây là lần thứ hai tôi gặp một bộ đam mỹ mà nếu trích dẫn những đoạn hay/thú vị/thích thì tôi sẽ chép lại gần nguyên tác phẩm. Lần thứ nhất là “Viên tiên sinh luôn không vui”. Nếu phân tích cụ thể truyện hay ở đâu thì tôi không biết nhưng đoạn nào tôi cũng thích. Từng câu chữ đều vô cùng chân thực, tự nhiên.

Trình Khác là đại thiếu gia vô dụng nhà họ Trình, được nuông chiều từ bé nên chả biết làm gì. Hắn không thích theo nghiệp kinh doanh, chỉ thích vẽ tranh cát – cái loại hình nghệ thuật vô bổ trong mắt gia đình. Ngoài vẽ tranh cát, hắn cũng chỉ đánh nhau là giỏi, chứ chăm sóc bản thân cũng không biết làm. Đột ngột một ngày, Trình Khác bị em trai, thể loại đệ đệ sẵn sàng giết huynh đoạt thái tử vị, lập mưu đuổi cổ khỏi nhà. Trình Khác buộc phải làm quen với cuộc sống mới mà khởi điểm chẳng vui vẻ gì: trong người không còn một xu, có mỗi tờ 100 tệ lại tức giận ném cmn vào thùng rác. Lúc hắn hối hận, quay lại lục thùng rác tìm thì đụng phải hai tên gian hồ ăn nói như tâm thần đang đi tìm mèo. Hai bên đụng độ nảy lửa chẳng vì cái gì ghê gớm, oánh nhau tơi bời. Đó chính là cuộc gặp gỡ định mệnh với Giang Dư Đoạt.

Giang Dư Đoạt là lão đại của vùng, chuyên bảo kê, thu thuê, mặt mũi dữ dằn, sặc mùi đầu gấu, sẹo đầy thân nhưng lại có một tâm hồn nhạy cảm, rất yêu mèo. Y sống trượng nghĩa với anh em nên được tụi lâu nhâu rất tin phục. Y trông lúc nào cũng bình thản, ung dung nhưng tất cả chỉ để che giấu nỗi đau đớn ám ảnh không bao giờ dứt từ thời thơ bé.

Giang Dư Đoạt và Trình Khác đều là những kẻ bị bỏ rơi trong thế giới của riêng mình. Họ, người thì đơn độc đối đầu với quá khứ; người thì bị hắt hủi, cảm thấy bản thân chỉ là loại bỏ đi, sống vật vờ qua ngày; đã tìm thấy nhau theo một cách kỳ diệu nhất. Trong đời Trình Khác, dù được cả đám bảo mẫu vú em săn sóc đến nỗi 30 tuổi không biết trải drap giường nhưng mãi đến khi gặp Giang Dư Đoạt, hắn mới lần đầu tiên thực sự được quan tâm, bảo vệ. Lần đầu tiên có người thức suốt đêm, đứng trông cho hắn. Còn Giang Dư Đoạt, dù y có cả trăm anh em đồ đệ sẵn sàng vào sinh ra tử nhưng mãi đến khi Trình Khác ôm y, y mới biết hóa ra mình đã đợi cái ôm như thế từ rất rất lâu rồi.

Họ yêu nhau khi nào không biết, ngay cả người đọc từ đầu như tôi cũng chẳng hay. Bởi vì, tôi nghĩ, tình cảm giữa Trình Khác và Giang Dư Đoạt không chỉ là tình yêu. Tôi vô cùng thích đoạn Trình Khác nằm trong bóng tối nhìn Giang Dư Đoạt, bụng nghĩ không biết khi nào y ra tay tẩn mình. Giang Dư Đoạt mắc chứng tâm thần phân liệt, bị ám ảnh bởi những cuộc tranh đấu thời nhỏ, thường xuyên cảm thấy mình bị theo dõi. Khi bệnh nặng lên, y sẽ tự hại mình, làm mình bị thương, tệ hơn là sẽ nhận nhầm người, đánh giết lung tung. Trình Khác từng một lần dính chưởng trong cơn điên của Giang Dư Đoạt. May mà hắn có võ, không thì nhân vật chính chết luôn từ giữa truyện. Biết ở cạnh Giang Dư Đoạt nguy hiểm như thế nhưng Trình Khác vẫn không sao rời khỏi y được. Lúc nào hắn cũng cẩn thận quan sát Giang Dư Đoạt để có thể kịp thời giúp y, hầu như hắn chỉ lo lắng cho tình trạng của Giang Dư Đoạt chứ không lo gì chuyện mình sẽ ăn đập. Ngược lại, vì không muốn mất Trình Khác, Giang Dư Đoạt buộc bản thân đối mặt với bệnh tật, không trốn tránh nữa.

Truyện có hai thằng đàn ông mà đoạn lãng mạn còn lãng mạn hơn cả ngôn tình. Bởi vì Giang Dư Đoạt lẫn lộn thế giới thật và thế giới giả, thời gian đối với y rất lộn xộn, Trình Khác mỗi ngày đều mua 1 tấm vé số, lưu lại thời gian, để Giang Dư Đoạt biết tất cả đây đều là thật, thời gian hai người bên nhau, đánh dấu tròn là vui vẻ, đánh 2 xiên là đánh nhau, đánh dấu tích là ra ngoài ăn… Từng ngày, từng ngày đều vô cùng chân thực.

Nhân vật phụ có Trần Khánh, thượng hạ tả hữu hộ pháp của Giang đại ca, chỉ số vũ lực bằng 0, IQ rất trục trặc, nói chuyện ngớ ngẩn cực kỳ hài hước. Riêng khoản đối thoại, chơi chữ trong truyện thì có thể lập thành tuyển tập truyện cười được. Ví dụ như đoạn Trình Khác đi siêu thị…

Nội dung truyện không có gì phức tạp. Điều tôi mê nhất ở tác phẩm này là không khí truyện: giống như một ngày chớm đông, lành lạnh, thoáng đãng, trong trẻo, không rực rỡ nắng vàng, không u ám sụt sùi, thanh lãnh, dễ chịu, dịu dàng, khiến tôi muốn nhắm mắt hít thật sâu và tận hưởng.

Edit không bị qt nhưng nhiều chỗ hơi rối, không mạch lạc, một số chỗ dùng từ chưa Việt hóa lắm. Cơ mà nhìn chung vẫn ổn.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *