Tác giả: Kim Young Ha
Reviewer: Điền Yên
Kẻ sát nhân được viết bằng giọng văn ngắn gọn, lãnh đạm và cô độc. Đó là điểm hay nhất của truyện vì tính trinh thám hầu như chẳng có gì. Chắc ai cũng đoán ra thủ phạm từ sớm, sự lẫn lộn thời gian, sự kiện của kẻ sát nhân rất dễ dẫn dắt người đọc hiểu ra sự thật. Thủ pháp giết người cũng không được tác giả đề cập nhiều hơn 2 câu. Thực sự là không có gì để nói. Tuy nhiên, đây vẫn là một tác phẩm trinh thám.
Theo câu chuyện, có đến mấy chục nạn nhân, thủ phạm cũng chẳng hề chối tội, chỉ có nạn nhân gần nhất thì do nhân vật chính mắc bệnh Aizhermer nên chẳng nhớ gì hết.
Điều cần nói về tác phẩm này là nỗi cô đơn. Hầu hết truyện được viết bằng những câu đơn, gọn ghẽ và dứt khoát như những nhát dao kết liễu. Dọc theo suy nghĩ của Kẻ sát nhân – một người đang dần quên quá khứ và không nhớ nổi tương lai, tôi thấy sợ hãi tuổi già – điều mà ai cũng phải đối mặt trừ khi chết trẻ. Tuổi già gắn với bệnh tật, chẳng những thân thể mệt mỏi yếu ớt mà trí óc cũng lẫn lộn. Không nhớ nổi mình là ai, ở đâu, làm gì. Mất hết quá khứ, hiện tại và tương lai. Đời không như The notebook hay 50 first dates, luôn có người bên cạnh kể về những chuyện đã xảy ra. Tôi đã luôn nghĩ khi mình về già và yếu, tôi sẽ đi tìm Thần chết trước khi gã tới kiếm tôi. Giống như Kẻ sát nhân trong truyện cũng chuẩn bị cho bản thân một liều thuốc mà hắn sẽ dùng đến trước khi hắn quên là phải dùng nó. Tôi thấy đồng cảm với hắn, nỗi chênh vênh của hắn và vì thế, tôi rất thích cuốn truyện này.