Tác giả: Sasaki Fumio
Reviewer: Điền Yên
“Trong phòng trà, không có một đồ vật dư thừa nào, cửa ra vào cũng chỉ có 1 ô cửa nhỏ hẹp. Nếu bạn thích kiểu ngồi dựa ghế như mấy người nổi tiếng thì đừng hòng bước được vào phòng trà. Ngoài ra, dù là võ sĩ có muốn vào phòng trà thì cũng phải để kiếm ở ngoài. Đã vào trong phòng trà thì không phân biệt người giàu hay kẻ nghèo, dân thường hay người nổi tiếng, mà chỉ là cuộc gặp gỡ giữa người với người, cùng nhau thưởng thức một chén trà mà thôi.” Là một người thực hành trà đạo, tôi tự thấy xấu hổ vì mình đã không áp dụng quy tắc tối giản của trà thất vào cuộc sống.
Mỗi ngày tôi mệt phờ với việc dọn dẹp cuối ngày. Những ngóc ngách khó hút bụi và lâu chùi khiến tôi ngán ngẩm và thường bỏ qua cho đến đợt tổng vệ sinh. Nếu nhà có ít đồ đạc hơn thì chắc chắn việc dọn dẹp sẽ nhẹ nhàng hơn. Tôi nhớ đến mười mấy tủ quần áo, cây treo quần áo của mẹ tôi, nhớ đến những cái áo khoác mười năm chưa hề sờ đến nhưng tiếc không bỏ đi vì nó còn quá mới và đẹp dù tôi chắc chắn 10 hay 30 năm sau tôi cũng không sờ đến chúng.
Cuốn sách này khiến tôi phải nghĩ lại về lối sống thường ngày của mình. Dường như tôi có quá thừa những thứ cần thiết. Tôi thích mua sắm lặt vặt vì mỗi lần có đồ mới, tôi lại vui mấy ngày. Váy áo, đồ trang sức, mỹ phẩm từ đắt đến rẻ để đầy tủ. Sau khi đọc sách xong, tôi sẽ dọn bớt (ai biết chỗ nào quyên góp hoặc trao đổi, mua bán đồ cũ thì bảo mình nhé). Tính sương sương trong đầu thấy dọn nửa cái nhà rồi.
Sách có 55 quy tắc, nếu áp dụng được thì chắc nhà sạch bong méo còn gì ngoài bồn cầu. Nhưng điều khó khăn nhất chính là các tủ sách. Thật lòng, tôi chưa sẵn sàng cho việc bỏ bớt sách dù biết trên giá có vài trăm cuốn sẽ không bao giờ sờ đến, lúc mua chỉ vì thích sưu tầm, giảm giá, ngứa tay, thừa tiền… Dạo gần đây tôi đã kiềm chế khá tốt việc rước sách mới về nhà nhưng bỏ sách cũ đi, chắc cần củng cố lòng dũng cảm cái đã.
Tôi nghĩ đây là 1 cuốn sách thú vị và phù hợp với cá nhân mình. Còn những người khác, tùy quan điểm mà có thể thích hoặc không.