Bộ này quá nổi tiếng rồi nên tôi tự xét thấy không cần phải mô tả gì nhiều. Thành thật mà nói, theo đánh giá cá nhân của tôi, bộ này dừng ở mức khá. Cốt truyện, tình tiết, nhân vật không có gì mới lạ, xuất sắc. Tôi có thể tìm thấy những điểm tương tự ở nhiều tác phẩm khác. Đây một ít, kia một chút. Văn phong tác giả cũng rất thường. Nếu có gì vượt trội thì đó là fanart, mà cái này lại không thuộc về nội tại tác phẩm. Tuy nhiên, tôi thích bộ này. Cơ bản là vì nó dễ đọc, giải trí được. Bug mấy chỗ hơi buồn cười nhưng thôi kệ. Không kỳ vọng thì không nghiêm khắc.
Công thụ của MĐTS không có gì để nói vì motif quá quen rồi. Nhân vật tôi thích nhất lại là một nhân vật nữ phụ, rất phụ, trong một chương động lòng người. Đó là A Tinh nơi Nghĩa Thành. Nàng liên tục khiến tôi ngạc nhiên vì sự thông minh, tinh ranh, can đảm. Có thể lừa được Tiết Dương mà toàn mạng chạy trốn. Nếu không vì quyết tâm tìm người trả thù cho Hiểu Tinh Trần, nếu nàng mai danh ẩn tích thì Tiết Dương không dễ tìm thấy nàng. Lẽ ra tôi không ưa Tiết Dương đâu, nhưng vì Vương Hạo Hiên đẹp trai quá mà tôi thì mắc chứng nhan khống nên tôi đành bỏ qua sự khốn nạn của hắn. Đùa thế chứ tôi thấy nhân vật này khá thành công. Một tên quỷ súc chính hiệu. Hiểu Tinh Trần quá xui xẻo mới gặp phải hắn. Tôi tự yy một cái phiên ngoại máu chó nhàm chán về Tiết Hiểu, nào là Tiết Dương trọng sinh về thời điểm được Hiểu Tinh Trần chữa thương, một lòng vờ vịt làm thê nô, bị Tống Tử Sâm phát giác cũng không mượn đao giết người, quyết tâm bám dính Hiểu tiểu thụ. Ặc ặc, nghĩ đã thấy rợn người. Mình càng già càng dở hơi. Tóm lại là ngoài Nghĩa Thành ra thì tôi chả có ấn tượng gì với các phần khác.
À, tôi thích thêm đoạn Ngụy Vô Tiện cứu tàn dư nhà họ Ôn nữa. Dù đoạn này không có gì mới mẻ đặc sắc nhưng bao năm rồi, tôi vẫn không bỏ được cái thói thích những thằng ngốc chơi trò anh hùng, nhận ơn đền ơn, dù cái giá phải trả có lớn đến đâu chăng nữa.