MẠCH LỘ QUY ĐỒ

Tác giả: Công Tử Như Lan
Reviewer: Điền Yên

Mấy năm gần đây, tôi hầu như không đọc những truyện tình yêu nữa. Tức là truyện có thể kèm yếu tố yêu đương nhưng yêu đương không phải là chủ đề duy nhất của tác phẩm. Tôi cảm thấy chẳng còn gì về tình yêu có thể khiến tôi ngạc nhiên được nữa. Các thể loại yêu đương trên đời, chẳng gặp ngoài đời thì cũng thấy trên tiểu thuyết. Thế nên, nếu lỡ vớ phải truyện sặc mùi tình ái, tôi thường bỏ dở giữa chừng. Anh yêu em, em yêu anh. Hết chuyện. Còn gì mà nói. Thế nhưng, tôi lại vô cùng thích Mạch lộ quy đồ, lý do chính là cái lý do khiến tôi ghét truyện tình cảm: từ đầu đến cuối chỉ toàn tình yêu, ngập tràn tình yêu, dịu dàng, sâu sắc, vừa hỉ lạc vừa bi thương.

La Thiếu Hằng năm 18 tuổi vô tình cứu được Thẩm Mạc Thành. Mạc Thành mất trí nhớ, sau khi tỉnh lại thì cứ thế sống với Thiếu Hằng. Hai người bên nhau như mây và mặt trời, tình yêu đến nhẹ nhàng không ai hay biết. Đã lâu lắm rồi tôi mới yêu một tình yêu của người khác đến thế. Tình yêu của Thiếu Hằng và Mạc Thành tựa như nắng ấm, trong trẻo, dịu dàng, sâu lắng. Nhưng chỉ kéo dài 2 năm. Vào đúng lúc 2 người hạnh phúc nhất thì Thẩm Mạc Thành gặp tai nạn qua đời. La Thiếu Hằng cũng “chết” theo anh. Cậu tuyệt vọng, bơ vơ, đau đớn đến tê dại. Sang năm thứ hai, Thiếu Hằng tự nhập viện tâm thần. 10 năm sau cái chết của Thẩm Mạc Thành, cậu đột ngột phát hiện anh còn sống. Cậu chạy theo tìm anh khắp nơi. Và số phận rõ ràng đã run rủi hai người là của nhau nên dù bị người ta tính kế, chia cắt, hai người vẫn tìm thấy nhau.

Tôi vô cùng vô cùng thích trường đoạn La Thiếu Hằng gặp lại Thẩm Mạc Thành. Thế giới như biến mất, trong mắt cậu chỉ còn lại anh. Mặc Thành có vết sẹo nhỏ trên tay do ngày xưa đỡ nồi canh sôi cho Thiếu Hằng. Lúc gặp lại, Thiếu Hằng nói anh có thể cho em xem tay của anh không. Cầm bàn tay vẫn còn lưu vết sẹo mờ ấy, Thiếu Hằng rơi nước mắt. Giọt nước mắt ấy đốt cháy lòng Thẩm Mạc Thành dù lúc đó anh không nhớ cậu là ai, chỉ thấy ngập tràn bi thương. Tiềm thức nhắc nhở anh người này không nên khóc, bất kỳ điều gì xảy ra cũng phải khiến cậu ấy cười. Thẩm Mạc Thành lạnh lùng nhưng không phải kiểu tổng tài khốc suất bá đạo, mà là anh bị người ta sắp đặt, khiến anh mất một đoạn trí nhớ. Tỉnh dậy sau 7 năm liệt giường, trí óc mơ hồ, anh luôn thấy mình chỉ sống như một con robot, tâm hồn trống vắng như đã khuyết mất điều gì đó vô cùng quan trọng, cho đến ngày anh gặp lại Thiếu Hằng.

Cả truyện là quá trình tìm lại ký ức của Mạc Thành nhờ tình yêu bất diệt của Thiếu Hằng. Xen kẽ là các đoạn hồi tưởng quá khứ, giúp người đọc vẽ lên được một bức tranh toàn cảnh. Dù truyện nhuốm vị bi ai vì 10 năm đau khổ của Thiếu Hằng nhưng hiện thực ngọt ngào khiến tôi không cảm thấy quá buồn bã hay ngược tâm, chỉ thấy xúc động. Thẩm Mạc Thành dù không nhớ gì nhưng mỗi khi ở bên Thiếu Hằng, chỉ cần anh lơi suy tính một chút thôi là mọi hành động của anh lại theo thói quen cũ – cưng chiều, yêu thương Thiếu Hằng vô bờ bến. Tính cách ấm áp, thông minh, hóm hỉnh của Thiếu Hằng nhiều lần làm tôi mỉm cười. Ví dụ như Mạc Thành hỏi ngày xưa em tỏ tình với anh trước phải không, Thiếu Hằng tỉnh bơ gạt bay, cậy anh mất trí nhớ mà đổi trắng thay đen luôn: là anh hôn trộm em bị em phát hiện, anh khóc lóc ôm chân em bày tỏ tình cảm, đòi chung sống với em ))

Truyện có thể không xuất sắc nhưng rất cảm xúc. Văn chương tác giả rất chân thật mà lãng mạn, nhân vật tính cách thống nhất, lời thoại và dẫn truyện đều hay.

Mấy nhân vật phụ rất dễ thương. Hài nhất là có bạn tên Thẩm Du ))

Edit ổn.

—-TRÍCH ĐOẠN —-

1. La Thiếu Hằng nói rồi định nhúng tay vào nước phụ hắn, không ngờ chưa đụng vào nước liền bị Thẩm Mạc Thành bắt lấy tay.
“Tay em không dùng để làm những việc này.” Thẩm Mạc Thành nói xong câu đó rồi lại buông tay ra, tiếp tục rửa chén.

Bởi vì Thiếu Hằng là họa sĩ, tay rất đẹp. Mạc Thành trân trọng từng tấc cơ thể cậu nên không muốn cậu phải làm việc gì ngoài vẽ và yêu anh.

2. Anh làm tất cả những việc mà anh cho rằng mình nên làm vì người mình yêu, anh hy vọng mình có thể cho Thẩm Mạc Thành tất cả những gì mình có.

Tại sao tôi đọc câu này lại không thấy sến súa nhỉ?!

3.
“- Tôi là Hà Thư Ngữ, vị hôn thê của Thẩm Mạc Thành.
Sắc mặt La Thiếu Hằng đột nhiên trắng bệch, chợt nhìn Thẩm Mạc Thành.
Em đã sẵn sàng anh quên em, bắt đầu mọi thứ lại từ đầu, nhưng chưa từng nghĩ rằng nếu bên cạnh anh có người khác, em nên rút lui như thế nào.”

Đoạn này vả mặt não tàn rất phê
4. “Lần này anh vẫn đi sao? Nếu anh đi, có thể dẫn em theo không? Đi đâu em cũng không sợ.

Đi đâu cũng không sợ… Kể cả chết sao?

Rốt cuộc là La Thiếu Hằng yêu người này bao nhiêu, đến nỗi vì tên kia mà ngay cả mạng cũng không cần.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Mạc Thành vô cùng buồn phiền, nỗi đau trong não ngày càng rõ rệt, giống như có người đang dùng lưỡi dao sắc khắc vào đầu hắn, cảm giác đau đớn như thuỷ triều ập tới, khiến cho trán hắn đổ một lớp mồ hôi dày.”

Đoạn này anh Thành ăn dấm của chính mình. Ảnh thuê người điều tra về em Hằng, phát hiện trước kia ẻm có người yêu y như mình nhưng đã chết. Ảnh phát điên phát rồ vì nghĩ mình chỉ là thế thân.
Bạn trợ lý thỏ con Thẩm Vân thì niêm trong lòng là boss cứ cố gắng phấn đấu, thế thân sẽ thành chính thất mấy hồi )))

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *