Tác giả: Vương Vũ Chấn
Reviewer: Điền Yên
Ban đầu, tôi cứ tưởng bộ này giống bộ bên nhà Bánh Tiêu vì cùng tên truyện và tác giả thì na ná (người tên Thần người tên Chấn) nhưng hóa ra không phải. Bộ này tôi thấy hay hơn nhiều.
Nhan đề là truyện kinh dị nhưng hầu hết không có ma quỷ tâm linh gì mà toàn là lòng người tàn độc còn hơn ác quỷ. Tác phẩm gồm 20 truyện ngắn nội dung vô cùng sáng tạo và phong phú, bối cảnh trải từ Trung Quốc, Nhật Bản đến Thái Lan, Châu Âu. Plot twist tràn ngập, sự sáng tạo của nó có thể so với Zoo. Mỗi câu chuyện lại kể về một mặt xấu xa của con người: tham lam, ích kỷ, sân hận…
Ví dụ như câu chuyện đầu tiên – Ngôi nhà tuyết: 1 cô gái ngạo mạn kiêu căng, dùng tiền bạc quyền lực để ép một chàng trai phải phục tùng mình. Anh chàng này, theo tôi cũng chẳng ra gì, vì sợ cô ta gây ảnh hưởng xấu đến công ty bố mình mà lên giường với cô ta, giả vờ tuân theo cô ta răm rắp. Mọe nó chứ đàn ông gì bạc nhược quá, tiền mất thì lại kiếm lại mấy hồi, vứt bỏ tự trọng còn chửi người ta ác. Anh ta lập mưu giết cô ả để thoát khỏi sự kìm kẹp của cô. Nhưng bản thân anh ta cũng rơi vào bẫy của người khác. Cả đám tàn sát lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn 1 người được sống. Tác giả luôn đề cao cái thiện nên người sống sót này thực sự là người xứng đáng nhất.
Hay câu chuyện về Bác sĩ và đao phủ. Cùng là người sống nhờ đôi tay cầm dao nhưng một người đem đến hy vọng, một người mang theo tuyệt vọng cho đối tượng thụ hưởng. Và đôi khi, ranh giới giữa 2 loại nghề nghiệp đó thật mong manh. Bác sĩ chỉ cần sa chân bước hụt, quên mất lời thề Hippocrates sẽ lập tức biến thành đao phủ. Thù hận, ân oán từ đời trước đeo đuổi 4 con người. Họ trả thù, lập mưu để rồi nhận ra tha thứ mới là điều cần làm.