Tác giả: Tử Kim Trần
Phát hành: Cổ Nguyệt
Reviewer: Điền Yên
Thân làm cho công ty cung cấp camera an ninh, tôi đặc biệt có hứng thú với tác phẩm này. Đọc xong, tôi rất tủi thân. Tại sao cùng là đồng nghiệp mà có người như Hạ Minh, nào làm việc với cảnh sát truy lùng dấu vết tội phạm, nào nắm bắt kỹ thuật tiên tiến thế hệ thứ 3, lại có người như tôi cả năm cả đời mới dính tới một dự án camera giao thông chỉ cùng lắm dùng để phạt nóng phạt nguội. Ahuhu.
Trình độ công nghệ của các bạn Trung Quốc trong truyện thật là thôi rồi. Chục năm tôi chưa tới Trung Quốc nên không biết thay đổi ra sao chứ theo truyện mô tả thì camera giám sát có mặt mọi nơi, mọi ngõ hẻm, so với Việt Nam lác đác có vài con thì thật đáng thèm muốn. Công nghệ cũng rất tiên tiến, điều này thì tôi khá tin vì Trung Quốc rất nhanh đi trước đón đầu, ngay mấy cái camera wifi vài trăm nghìn cũng tích hợp cả đống chức năng hiện đại, chớ nói camera chuyên dụng.
Nội dung tác phẩm được tóm tắt như sau:
Sắp đến cuộc họp hội nghị thượng đỉnh G20 mà thành phố Hàng Châu – thủ phủ công nghệ cả nước – bỗng liên tiếp diễn ra 4 vụ đột nhập tư gia cướp tiền không giết người không cướp sắc. Thủ phạm cũng rất lịch sự, nhẹ nhàng với nạn nhân, chỉ cần tiền không cần mạng. Nếu chỉ thế thì không đủ gây ấn tượng nên thủ phạm quyết phải đánh dấu 1, 2, 3, 4 các vụ để bà con cảnh sát không vu xấu cho kẻ ác, tốn bao công mình gây án làm sao để thằng khác hưởng danh. Người thực sự ra tay là 2 đặc công hết mùa Chu Binh và Lưu Tề nhưng kẻ chủ mưu thì y như boss cuối của thám tử Gadget, tuyệt không lộ mặt nhưng tỏ ra cực kỳ thông thạo hệ thống giám sát của thành phố. Hắn hướng dẫn bọn Chu Binh qua mặt hết đám camera an ninh, liên tiếp gây án, và lẽ ra sẽ chẳng thể bị phát hiện nếu Hạ Minh không bày ra một vụ nhảm nhí. Chẳng là anh chàng này có cô người yêu từ thời sinh viên. Cô này xuất thân nghèo khổ, cha không yêu mẹ không thương, phải tự lập mà sống trong khi Hạ Minh là công tử nhà giàu. May cho cô, nhà họ Hạ cực kỳ tốt bụng, không những yêu thương cô, cho cô công việc tử tế, sẵn sàng làm đám cưới khi cô có bầu. Ấy thế nhưng, con hãm lờ này lấy oán báo ân, bán thông tin công ty Hạ thị cho người ngoài, hại nhà họ Hạ lao đao suýt vào tù. Lý do dĩ nhiên là cao đẹp: lấy tiền chữa bệnh cho mẹ, tưởng thông tin kia không quan trọng đến thế. Oimeoi, ăn cắp thì nó vẫn là ăn cắp thôi, anh Hạ Minh, anh làm ơn đừng tỏ ra cô ta là bông sen trắng đi. Sau khi làm công ty của nhà người yêu mém phá sản thì hai người chia tay, cô này sinh con 1 mình, vất vả khổ sở (tự chuốc lấy chứ ai hành). Dĩ nhiên là sau đó, bố mẹ và chị Hạ Minh phản đối cô này kịch liệt. Tôi là người đọc nhìn vào còn ngứa mắt nữa là người bị cô ta hại. Vì muốn cưới cho bằng được cô ta, Hạ Minh bày ra một màn kịch để cô ta diễn vai “trong hoạn nạn mới thấy thân tình”. Vở kịch này đổ bể nhưng nhờ nó mà khui ra được boss cuối đã nhắc ở đầu tác phẩm J Cụ thể thể nào, mời bạn đọc sẽ rõ. Chỉ có thể nói là rất bất ngờ, đời không nên tin đàn ông, nó rất có thể vừa yêu mình vừa làm tổn thương mình J))
Truyện có nhóm nhân vật chính chứ không cụ thể tập trung vào duy nhất một người.
Anh trai cảnh sát Lâm Kỳ phải gọi là bản sao ver China của thanh tra Kazamatsuri trong Phá án ư, cứ để sau bữa tối – vừa nhố nhăng tầm phào vừa thích tranh công, cứ ai nói cái gì hay thì y như rằng anh ta bảo anh ra cũng nghĩ thế, chuyện xấu thì giấu chuyện tốt thì phô. Ví dụ như mới suy luận được 1 chi tiết thường thường thôi mà “ Lâm Kỳ bỗng cảm thấy suy luận của mình quá thấu đáo, quả nhiên là có tố chất làm cảnh sát hình sự thiên bẩm, điều đáng tiếc duy nhất là trong xe có mỗi mình anh ta, không có nhân viên cấp dưới chứng kiến sự cao minh của anh ta”. May mà tuy ngu ngốc nhưng vẫn chưa đến nối là đồng đội heo, vào 1 số thời điểm nhất định, anh ta cũng có tí xíu công dụng.
Hạ Minh – người đồng nghiệp bán camera của tôi – nam (có vẻ là) chính (nhất) của truyện này, thông minh, còn trẻ mà dày kinh nghiệm, bị lậm ngôn tình nên suýt vướng vào thảm án =))) . Buồn cười nhất đoạn bạn này bày kế cho cô người yêu show đạo đức nhưng vẫn sợ lỡ cô ta lại sa mợ nó vào bẫy, không show nổi hàng; “tất nhiên, để tránh gây ra cái bẫy đạo đức đối với Giang Văn Linh, nhỡ đâu cô ấy tham sống sợ chết không cứu tôi thì mọi chuyện sẽ rất rắc rối” =)))) Vãi cả thánh nữ vừa được bạn í ca ngợi đoạn trên.
Chu Binh, Lưu Tề – 2 thủ phạm trực tiếp trong truyện, đồng đội sống chết có nhau mà méo thành “đồng chí” luôn cho hủ được rửa mắt lại bị một con nhỏ mại dâm xen vào, mất cả hứng.
Và một đống nhân vật khác, trong đó có trùm cuối rất gây bất ngờ, chỉ thò mặt ra ở phút thử 89. Các anh bắn hint rất ác nhưng chẳng thành couple nào L((( Nói chuyện thì đúng kiểu thâm nho, toàn là ý của mình đẩy cho thằng khác nói rồi bảo” Mày nói đấy nhé, méo phải tao.”
Tôi gần như không nhận ra Tử Kim Trần trong tác phẩm này. Hoàn toàn khác với văn phong sắc nét, u ám của mấy cuốn trước, “Người truy tìm dấu vết” được viết bằng style khá tưng tửng, hài hước, nhiều lúc khiến tôi phì cười. Anh Trần thật sự rất có tài, viết nặng nề cũng được mà viết hóm hỉnh cũng hay, không uổng công tôi mê anh, mỗi tội trông anh như thằng xì ke L(( gầy nhom, không phốp pháp như bác Tần.
Link sách: https://bit.ly/2OmWhtR
[…] Người truy tìm dấu vết –> review […]