Tác giả: Park Young Doo
Reviewer: Điền Yên
—–
Tôi đọc cuốn này trong vài chục phút và khi kết thúc, tôi há hốc miệng kêu wtf. Mình vừa đọc cái quỷ gì thế này. Truyện như kiểu học sinh cấp 2 học đòi ti toe sáng tác trinh thám vậy.
Vì truyện không đáng để đọc nên tôi spoil luôn cho các bạn đỡ tốn công: Mẹ Yeong Min bị Park Du Gil giết khi cậu bé đang núp trong tủ. Nhận ra kẻ giết người chính là cảnh sát điều tra, Yeong Min nín khe vì sợ hãi. Du Gil nhận nuôi cậu bé thông qua thủ tục mà tác giả mô tả hết sức chóng vánh. 2 người ở với nhau, chắc là cùng nảy sinh tình cảm nên Du Gil vì Yeong Min mà làm rất nhiều chuyện, kể cả oánh nhau với 1 đám vũ trang đầy mình để cứu cậu bé. Yeong Min được cứu xong thì bắn chết Du Gil. Du Gil xin lỗi vụ bà mẹ. Yeong Min khóc. Hết truyện.
Đừng nghĩ tôi tóm tắt quá ngắn gọn. Truyện cũng như thế đó. Dài hơn tí xíu thôi. Các tình tiết không phải nhanh, dồn dập, gay cấn mà là chỏng lỏn, chả ra đâu với đâu. Cảnh sát gì mà méo có thể diện gì sất, nói chuyện phạm pháp với nhau như đùa. Thanh tra thì lẻn vào nhà nghi can tìm chứng cứ, bị người ta bắt quả tang cũng tưng tửng chả ra đúng chả ra sai. Nhân chứng 8 tuổi vừa trải qua cú sốc mất mẹ nhưng công tố viên lẫn đám nhân viên công quyền đều không nâng niu, nhẹ nhàng, bảo vệ nó, còn tức giận, cáu gắt này nọ. Nhân viên công tác xã hội thì bảo công an anh nuôi đứa bé không, không nuôi thì đây đem đi vào viện phúc lợi. Mà nhận làm con nuôi dễ lắm anh, anh chưa kết hôn vẫn làm được á. Nói chung là rất kỳ cục. Hay là tôi không hiểu văn hóa Hàn? Tôi bị nhiễm truyện Tàu phim Mỹ?
Tóm lại, truyện rất nhảm nhí.