Bộ này thuộc đời đầu, tôi đọc khá lâu trước đây và có ấn tượng nhưng không nhớ tên, mãi hôm trước mới vô tình tìm thấy.
Thụ là chiến thần Đằng quốc, nhưng như bao bộ quốc gia tranh đấu khác, quân chủ của thụ vô năng, hại thụ bị đối thủ bắt sống. Công là hoàng đế nước đối địch, rất khâm phục, nể trọng tài năng của thụ nhưng không chiêu hàng được thì phải diệt tận gốc. Công tự tay hạ sát chiêu. Thụ cảm nhận mũi tên lạnh lẽo giết chết mình. Mở mắt lại thì đã trọng sinh vào thân xác hoàng hậu của anh công. Thôi khỏi cần kể, dĩ nhiên sau đó là quá trình công bị thuyết phục bởi tài năng dụng binh của hoàng hậu. Vì công quen thói lưu manh nên không hề ngần ngại “quấy rối” thụ. Đằng Vân là trai tơ, cả đời trên chiến trường, không phải là đối thủ của Tiết Quân Lương hậu cung 3000 giai lệ trong lĩnh vực tình ái. Có điều, Đằng Vân không hiểu phong tình, luôn tỏ ra đề phòng, ngược tâm Tiết Quân Lương mấy hồi. Khi tình cảm hơi thắm lên một xíu thì Hoàng hậu bị hại chết.
Đằng Vân xui tận mạng, trọng sinh vào đúng kẻ phóng hỏa Vân Phượng cung. May mà Tiết quốc đang chiến tranh nên Đằng Anh lại có cơ hội thể hiện tài trí. Lần này thì bị phát hiện, bởi có người nhận ra thủ bút của Đằng Vân, hoàng hậu và Đằng Anh giống hệt nhau.
Mặc dù đa phần là công truy thê nhưng tôi không cảm thấy thuyết phục lắm. Có lẽ vì Tiết Quân Lương quá xảo quyệt, nói ra không lời nào thật, đánh Thái cực với triều thần, đối thủ nhiều quá thành bản chất. Tôi nghĩ, nếu ngày ấy không phải Đằng Vân mà là một dũng tướng nào đó xuyên vào Đức phi thì có lẽ Tiết Quân Lương cũng thích như vậy. Đằng Vân thì dường như hơi ba phải trong tình cảm. Đời sống tinh thần của y nghèo nàn, có người đối đãi y chân tình, thâm tình là y theo luôn. Nếu Tiết Quân Lương không mặy dày bám lấy Đằng Vân thì cả đời y chẳng nghĩ mình thích Tiết Quân Lương.
Trong truyện này, tội nhất là Phụng vương. Hắn không tệ, trí tuệ, mưu lượng có đủ, mỗi tội là nhân vật phụ nên tác giả cho hắn vong wuốc để làm tôn sự tài trí của công chính. May tác giả không quá mẹ ghẻ nên vẫn cho Triệu Lục HE với hắn. Kể ra, tôi thích cái kết Tiết Phượng 2 nước giữ thế cân bằng hơn là Tiết vương nhất thống thiên hạ.
Kết truyện, bởi vì vua lập nam hậu nên quần thần chơi gay hết lượt. Các phiên ngoại ship tất cả về couple của mình.
Truyện viết được, tác giả có đầu tư, nhân vật có tính cách thống nhất, không quá nghịch thiên. Edit đời đầu nên rất qt :(((