TÂY XUẤT NGỌC MÔN (2 tập)
Tác giả: Vĩ Ngư
Reviewer: Điền Yên
Có 2 cách để tránh vớ phải sách dở: 1 là số hên, 2 là có người cùng gu mình làm chuột bạch. Với Tây xuất Ngọc Môn thì tôi rơi vào trường hợp 2, nhờ công Ngô Tà.
Công bằng mà nói, bộ truyện này không gọi là xuất sắc, đọc nó, tôi gần như không có cảm xúc gì, chỉ theo dõi diễn biến, nhưng được cái phiêu lưu âm mưu cũng ổn, nữ chính mạnh mẽ không bánh bèo, nam chính không tổng tài.
Xương Đông – một phượt thủ lão luyện, trong một lần dẫn đoàn gặp đại nạn. Cả đoàn chết sạch, bao gồm vợ chưa cưới của anh, chỉ mình anh sống sót. Từ đó anh sống khép mình, chỉ mong có cơ hội nhặt xác người yêu và đồng đội. Diệp Lưu Tây mang đến cho anh cơ hội đó.
Cô gái này chả tốt đẹp gì, chẳng qua là hợp tác đôi bên cùng có lợi. Diệp Lưu Tây mất trí nhớ, muốn tìm hiểu mình là ai, từ đâu tới, cô phải lần theo dấu vết về Long Thành. Cô cần 1 chuyên gia vượt sa mạc đưa cô đến đó. Xương Đông dường như là sự lựa chọn tốt nhất.
Thôi thì đoạn sau ai cũng biết: nam nữ chính phải lòng nhau trên chặng đường phiêu lưu. Truyện không tập trung vào yêu đương, chủ yếu là quá trình tìm về quá khứ của Diệp Lưu Tây.
—- SPOIL——
Mấy nghìn năm trước, Hán Vũ Đế lưu đày Vũ Lâm vệ, phương sĩ và yêu ma ra quan ngoại, lập nên Ngọc Môn quan ngăn giữa hai miền nội ngoại. Theo truyền thuyết, người mang cốt lưu tây và hồn vọng đông sẽ tạo nên biến cố long trời lở đất ở quan ngoại. Người này khi sinh ra sẽ trở thành đối tượng duy nhất có thể xuất nhập Ngọc Môn quan. Thời nay, Diệp Lưu Tây là người được lựa chọn. Cô sinh ra nơi thôn hoang, bị xô đẩy khắp chốn, được cuộc đời tôi luyện một thân võ nghệ cao cường, lòng dạ độc ác, tâm hồn chai sạn, chẳng tin ai chẳng yêu ai, tất cả chỉ là công cụ của cô. Nhưng cô cũng có đối thủ và điểm yếu, cũng có lúc cô mủi lòng. Đối thủ của cô – Long Chi – lợi dụng điểm này, khiến Lưu Tây mất trắng sự nghiệp, mất trí nhớ mà xuất quan. Long Chi lợi dụng tình cảm của Giang Trảm – bạn vượt khó của Diệp Lưu Tây để phá hoại tổ chức Mắt Bọ Cạp. Long Chi có lợi thế là con nhà phương sĩ, cô ta hạ chú lên người Lưu Tây và Giang Trảm, khiến một người mất trí nhớ, 1 người dùng trí nhớ giả hoàn toàn phản bội người kia.
Lưu Tây dần dần bước vào cái bẫy mà Long Chi dày công sắp đặt. Tiếc thay, cô ả không phải người được chọn, nên dù chỉ còn 1 tia hy vọng cuối cùng, Diệp Lưu Tây vẫn thành công quật khởi. Tất nhiên, cái giá phải không nhỏ: Lưu Tây mất tay trái và đứa con trong bụng, mất Giang Trảm. Nhưng so với tính mạng bản thân thì thế vẫn còn rẻ chán.
——–HẾT SPOIL —————-
Tôi khá thích nữ chính. Cô thẳng thắn và rất thích dùng nắm đấm nói chuyện. Giải thích lằng nhằng nhiều lời, chân lý thuộc về kẻ mạnh hơn. Thế thôi. Diệp Lưu Tây hành xử dứt khoát, lạc mạch, cái nào khó quá bỏ qua. Tuy cô nóng tính nhưng không hấp tấp, biết nhịn nhục vì đại cục. Lúc cô tự chặt tay mà tôi thấy bất ngờ. Không hiểu làm cách nào với cánh tay vừa bị chặt đó mà cô vẫn đánh đấm ra trò được. Không phải sẽ mất máu mà ngất sao?
Nam chính cũng khá được: ổn trọng, bình tĩnh, nhưng đôi lúc sến súa y như ngôn tình, đặc biệt là lúc hai anh chị à ơi chịch choạc.
Dàn nhân vật phụ trong truyện khá điển hình: một cô gái trẻ ban đầu kiêu căng ngạo mạn nhưng bản chất tốt đẹp, qua mấy ngày bị nữ chính cảm hóa (bằng cái thói bạo lực du côn); một anh chàng hơi cù lần nhưng vững chãi; một thanh niên mê tiền động đến vũ lực là nhũn cả tay chân. Nhân vật phụ của phụ có ông già phương sĩ trình còi, 2 con gà khôn như người; đối thủ của nữ chính – dĩ nhiên cũng phải xinh đẹp tài năng ))
Văn phong tác giả hài hước, nhẹ nhàng. Dịch tốt.
Đồng quạn điểm rver. Truyện cực cực hay luôn