Tác giả: Nekomaki
Reviewer: Điền Yên
Tôi không phải sen mà cũng mê cuốn này quá chừng, có lẽ vì tôi thích cảm giâc thanh bình, trong trẻo trong cuộc sống của người Nhật (tạm thời không đề cập đến mặt tối).
Ông Daikichi góa vợ từ 2 năm trước, giờ chỉ còn mèo Tama làm bạn. Một người một mèo nương tựa vào nhau, trải qua Xuân hạ thu đông rồi lại xuân.
Nội dung truyện chỉ quanh quẩn cuộc sống hàng ngày của ông Daikichi và Tama trong một thị trấn nhỏ ven biển. Tôi yêu cuộc sống ấy biết bao: không khí trong lành, gần gũi thiên nhiên, không bon chen quay cuồng vội vã, mỗi ngày đều êm đềm trôi qua; hàng xóm quen thân nhiều năm, tôn trọng lẫn nhau. Tôi thích những con dốc nhỏ xen giữa những ngôi nhà. Tôi thích hàng hiên nơi nắng chiều chênh chếch, hai cụ già ngồi nói chuyện có đám mèo vây quanh. Tôi thích trồng rau đến mệt rồi ngồi nghỉ dưới bóng râm mát mẻ của một tán cây lớn (đoạn này khiến tôi nhớ đến Ngủ ngon, hẹn mai nhé, nhân vật chính cắt 1 quả dưa vẹo thành hình trái tim).
Văn hóa của người Nhật giao thoa giữa đông và tây. Cha mẹ già không ở với con cái như Trung Quốc, Việt Nam. Họ sống riêng, gần như chẳng dựa dẫm gì và con. Như ông Daikichi trong truyện, chẳng muốn làm phiền con, vợ mất rồi thì ở 1 mình, tự xoay xở. Người già ở Nhật phải đối mặt với cô đơn. Nếu có mèo làm bạn thì thật tốt.
Nét vẽ đơn giản mà sinh động, đáng yêu. Nội dung ấm áp, bình dị.
Bạn mua 1 bộ đi. Hay lắm í.