THÚ TỘI

Tác giả: Minato Kanae
Reviewer: Điền Yên
—–

Tôi rất hạn chế đọc các cuốn trinh thám mà trẻ em là nạn nhân hoặc hung thủ bởi tôi luôn phải đối mặt với cảm giác bất lực và tuyệt vọng, không biết phải làm sao với những đứa trẻ này. Hay ho làm sao, trong Thú tội, trẻ em là cả nạn nhân lẫn thủ phạm. Vì thế, dù mua sách đã lâu nhưng giờ tôi mới đọc. Nhưng, ngoài tưởng tượng của tôi, cảm giác bất lực hoàn toàn không xuất hiện.

Thật ra, lúc review cuốn này, tôi khá do dự, không biết có nên nói thật lòng mình không. Tôi đã không hề ngần ngại chê Goth thậm tệ dù biết sẽ ăn gạch xây đủ trường thành, vì tôi hiểu rất rõ quan điểm đạo đức của mình về cuốn sách đó. Nhưng với Thú tội, tôi biết cảm giác của mình rất không ổn, nên tôi sợ 🙁

—— SPOIL NẶNG nên chỉ dành cho người đã đọc sách vào trao đổi ý kiến ——-

Cô Moriguchi là một giáo viên đủ tốt. Tôi nghĩ giáo viên tuyệt vời quá khó gặp nên chỉ cần gặp một người đủ tốt là may mắn lắm rồi. Cô là một bà mẹ đơn thân, cha của con gái cô sắp chết, con gái là tất cả của cô. Thế mà 1 ngày, cô phát hiện con gái cô chết trong bể bơi của trường, tệ hại hơn, bé bị giết bởi hai học sinh trong lớp cô đang dạy. Cô lên kế hoạch trả thù, dạy cho chúng một bài học về giá trị của sinh mạng, Nhưng tất nhiên, như thế vẫn chưa đủ.

Khỏi phải nói tôi căm ghét 2 đứa thủ phạm nhí này đến mức nào. Naoki vừa ngu xuẩn vừa độc ác. Nó nhát gan, mang đầy lòng đố kị. Nó giết một đứa bé vô tội chỉ để chứng tỏ mình giỏi hơn người khác. Thật ghê tởm. Tôi hả hê biết bao khi nó đắm chìm trong nỗi sợ hãi cái chết và cả đời sẽ không thoát nổi gánh nặng của mạng người nó mang trên lưng. Tôi ghét cả bà mẹ Naoki. Con mình xấu xa đến thế mà vẫn cố cãi rằng nó tốt bụng, lương thiện, đổ tội sang cho người khác. Những gì bà ta phải nhận lấy thật đáng đời, tuy bà ta bị con mình giết kể ra cũng là sự trừng phạt khá nặng.

Còn Shuya, mở mồm ra là nói người khác ngu xuẩn, tự cho mình là thượng đẳng. Nó lẽ ra đã có thể sống hạnh phúc nhưng nó từ chối hạnh phúc đó, vì nó nghĩ những người xung quanh nó quá thấp kém so với mình. Cái suy nghĩ này, đôi khi tôi thấy nhiều đứa trẻ coi là trend, còn tưởng thế là hay lắm. Tôi thích chương cuối, những lời của cô Moriguchi tạt thẳng vào mặt Shuya rằng nó ngớ ngẩn thế nào (dù chưa chắc nó hiểu). Cách trả thù của cô giáo làm tôi sảng khoái ghê gớm. Đối với rất nhiều người, chết không phải điều đáng sợ nhất, nên không thể mang cái chết đến cho họ như một món quà. Phải hủy đi những gì họ yêu mến nhất thì mới trả được mối hận trong lòng. Chu choa, cô Moriguchi đúng là thiên tài. Tuy nhiên, nếu cô làm thêm một bước khiến giảm thiểu thương vong thì sẽ tròn trịa hơn. Cô trả thù mà ảnh hưởng đến người vô tội thì tôi lấn cấn lắm.
——– HẾT SPOIL ———-

Tôi từng đọc một câu danh ngôn rằng “Tha thứ là sự trả thù vinh quang nhất”. Tôi nghĩ mình không thuộc loại cần thứ vinh quang này. Tôi vẫn cho rằng nợ máu phải trả bằng máu, như thế mới tạm gọi là công bằng. Một kẻ giết người một cách cố ý xứng đáng bị trừng phạt suốt đời, nếu không thể kết thúc mạng sống của hắn (nhằm ngăn chặn hắn lặp lại tội ác) thì phải để hắn sống trong khốn khổ (tốt nhất là cả về tinh thần lẫn thể xác). Tôi không tin tòa án lương tâm bỏ mẹ gì đó có tác dụng với những kẻ rắp tâm giết người. Nếu chúng có sợ hãi, thì là sợ hãi bị trừng phạt chứ không phải áy náy, ăn năn. Pháp luật, trong những lúc bất lực không thể trừng phạt được kẻ thủ ác, thường viện đến tòa án lương tâm – thứ hoàn toàn không xi-nhê gì với chúng. Và những lúc này, tôi đặc biệt ủng hộ sự tự trả thù, nếu bạn đủ năng lực. Nhưng trong lúc trả thù, đừng liên lụy đến người vô tội.

Truyện được kể dưới những góc nhìn khác nhau, có những cú twist nhẹ nhưng cực hay. Viết ngắn gọn, súc tích, tập trung vào tình tiết chính, không à ơi lằng nhằng.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *