Reviewer: Điền Yên
Như mọi tác phẩm đến từ Bắc Âu khác, tôi khốn khổ với việc nhớ tên nhân vật – những cái tên tôi không biết phát âm thế nào. May mà cô main tên Mia, họ gì thì chịu.
Tôi không thích truyện này lắm. Tâm trạng của các nhân vật làm tôi mệt. Tôi ước gì tác giả cắt bớt các thể loại tâm tư tình cảm vật vã quằn quại đi, viết ngắn gọn tập trung vào tình tiết vụ án. Nếu vậy, chắc truyện còn 1/3. Dòng suy nghĩ uể oải của dàn nhân vật đông chi chít khiến tôi chẳng còn hứng thú với vụ án nữa.
Nữ chính, ôi khổ quá, vẫn theo motif cũ, đó là tài năng và có quá khứ đầy dằn vặt. Tôi thương các cô quá, làm cảnh sát đã căng thẳng thấy mồ còn bị tác giả đặt thêm cho một gánh nặng. Vì người chị song sinh chết vì sốc thuốc mà Mia thấy đời buồn như con chuồn chuồn, dự tính sẽ tự sát vào ngày giỗ thứ 10 của cô chị. Đến đây, cộng điểm cho tác giả về phương pháp hỗ trợ người có ý định tự tử: đó là đặt cho họ các mốc công việc phải hoàn thành. Như với Mia, là đi bắt tên giết các bé gái.
Thủ phạm rất thông minh, và bị điên, chả ai làm gì cũng đổ vạ cho người ta rồi trả thù. Mia đúng là xui xẻo. Giống như nhiều tiểu thuyết trinh thám khác, để giấu boss cuối, tác giả cung cấp các manh mối một cách rời rạc. Trong Tôi du hành một mình, các manh mối đó tơi tả như ruộng rau diếp sau trận mưa to. Tôi khốn khổ vì phải nhớ tên nhân vật. Từ đứa bé đến mục sư, từ diễn viên đến bà già… Cơ man nào là người. Rất thú vị. Người đọc phải tự chắp nối dữ kiện. Tác giả cũng không quên thả một con mồi giả, nhưng tôi nghĩ nếu đọc trinh thám quen rồi thì chả ai cắn câu.
Truyện có rất nhiều đứa điên. Cảnh sát hơi bị fail. Vụ án cuối và vụ án liên quan đều do dân thường phát hiện/xử lý, cảnh sát còn suýt toi cả đám, may tác giả bảo mày chưa được chết nên mới còn sống mà đi bắt trùm cuối.
Chấm điểm ưa thích: 5/10