TÔI KHÔNG LÀM ĐẠI CA NHIỀU NĂM RỒI
Tác giả: Kinkin
Reviewer: Điền Yên
Thời còn nhỏ, công tử nhà giàu lông bông Triệu Vũ làm đại ca trường. Học hành chẳng ra sao nhưng đánh nhau thì nhất hạng. Phàm là đại ca, muốn nâng tầm thì nhất định phải có đại tẩu. Thế là Trương Điềm Điềm và Triệu Vũ thành đôi. Cho đến 1 ngày, Trương Điềm Điềm lại học thói hư, đòi yêu hotboy lớp, chia tay đại ca. Triệu Vũ làm sao có thể nuốt được khối nhục này, dĩ nhiên phải tẩn cho Lý An Sinh một trận. Mối nghiệt duyên của 2 người bắt đầu từ đó.
Ban đầu là bắt nạt kiểu trẻ con, nhưng Triệu Vũ không phải kẻ xấu, không chèn ép người yếu, nên kết nạp luôn Lý An Sinh thành đệ tử. Hắn chia sẻ đủ thứ cho Am Sinh. Mà chả hiểu sao, Lý An Sinh lầm lì lại chịu bên hắn. Lý An Sinh là con rơi, mẹ y ôm mối hận với người đàn ông bỏ rơi bà, lại thêm thân thể bệnh tật nên đối đãi với y chẳng ra y. Nhà nghèo rớt mùng tơi, Lý An Sinh vừa học vừa phục vụ mẹ, vất vả vô cùng. Triệu Vũ vừa muốn giúp Lý An Sinh, vừa phải bảo vệ lòng tự trọng cho y. Triệu Vũ tràn đầy năng lượng, tươi cười rạng rỡ, tỏa sáng cuộc sống u ám của Lý An Sinh.
Lý An Sinh bản tính chiếm hữu cực cao, lại còn hay tự ái. Ngoài Triệu Vũ ra, chả ai chiều nổi. Triệu Vũ là cả thế giới của y. Y học tập, làm việc điên cuồng để cả hai có thể bên nhau. Triệu Vũ cũng từ chối nhiều cơ hội để được ở gần Lý An Sinh. Những tưởng hai người sẽ cứ thế lớn lên và thành đôi. Ai ngờ biến cố ập tới. Gia đình Triệu Vũ bị điều trần, cha vào tù, gia sản bị tịch thu, người mẹ yếu đuối vô năng. Triệu Vũ sau 1 đêm từ một công tử ăn chơi vô lo vô nghĩ trưởng thành thành một người đàn ông gánh vác toàn bộ gia đình. Nhưng hắn không muốn để Lý An Sinh biết. Đồng thời, mẹ Lý An Sinh cấp cứu, thiếu tiền mà chết. Cả hai hiểu lầm lẫn nhau rồi xa nhau.
6 năm sau, hai người gặp lại. Tình cũ không rủ cũng tới. Củi khô lửa bốc. Lần này, bốc thành đám cưới luôn.
Truyện này không có gì xuất sắc. Chi tiết tôi thích nhất lại là cha mẹ của Triệu Vũ. Họ yêu thương con vô cùng. Cha Triệu Vũ thương mẹ Triệu cực kỳ. Dù làm quan to như thế nhưng ông không phóng đãng trai gái (như cha Lý), chỉ một lòng với vợ. Khi ra tù, không mang dáng vẻ bất đắc chí, nuối tiếc hào quang xưa cũ mà bình thản làm bảo vệ, chăm sóc gia đình nhỏ nay đã nghèo xơ xác. Mẹ Triệu vốn được nuông chiều, trước kia xài tiền không phải nghĩ, đến khi gia càng suy sút, bà kiếm mấy công việc tay chân làm qua ngày, chấp nhận cuộc sống, không hờn tủi, hận đời trút lên con cái. Có cha mẹ như vậy là phúc của Triệu Vũ.
Truyện này edit tạm ổn, nhưng cách xưng hô khá khó chịu, cứ gọi nhân vật là “anh ta”, cảm giác rất không thân thiện.